( Cảnh báo ht ,bỏ qua nếu phản cảm,xin cảm ơn! ]
Sinh nhật năm thứ 18 của Paraxial En.
Hứa Lan Chu muốn dành một bất ngờ lớn cho y,vì vậy hắn đã một mình chuẩn bị tất cả mọi thứ. Từ cái khăn trải bàn hay cái dây tua rua ở góc phòng,tất cả đều là do tự tay hắn làm hết thảy.
Thời gian này hắn và En vẫn còn ở hòn đảo biệt lập. Cả hai đã ở lại đây một khoảng thời gian khá lâu rồi.
Hắn từ lâu cũng đã có dự định riêng. Sau khi sinh thần của Ên qua đi,hắn đã quyết định sẽ cùng y đi du lịch vòng quanh thế giới này một chuyến, ngắm nhìn thế giới bao la rộng lớn mà Owlchils'sean Lee vẫn luôn muốn nhìn.
Bây giờ đã là 7h tối.
Hứa Lan Chu đang bận tất mật trang trí bánh sinh nhật, hắn tập trung cao độ,nắn nót từng chữ trên chiếc bánh.
Câu 'Chúc mừng sinh nhật.' Được hắn viết lên cái bánh một cách thật tỉ mỉ. Hắn muốn mọi thứ đều phải chu toàn và toàn vẹn. Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt quan trọng đối với Ên,hắn tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Mái tóc dài được hắn búi gọn,tuyết tháng 12 đã rơi đầy cả đường. Không biết Ên đã đi đâu,trời đã sập tối rồi mà vẫn chưa thấy y trở lại. Hắn không kìm được mà trở nên lo lắng.
Hứa Lan Chu đứng dậy khoát chiếc áo khoác vào,hắn bước ra khỏi phòng bếp, mở cửa muốn đi ra ngoài.
Thế nhưng còn chưa đợi Hứa Lan Chu bước đi,người phía ngoài cũng đang vội vã muốn mở cửa. Hắn và người nọ đều đặt tay lên tay nắm cửa cùng một lúc, nhưng vì Hứa Lan Chu đã nhanh tay hơn người nọ một bước, nên khi mà cánh cửa vừa mở ra, người phía bên ngoài đã bị lực kéo của cánh cửa, kéo từ phía ngoài vào lại phía trong, khiến cho người đó không theo kịp quán tính mà ngã đè lên người của hắn.
Âm thanh khi cả hai ngã xuống sàn phát ra rất lớn,trời đất như đang quay cuồn. Hứa Lan Chu bị choáng đến độ không thể di chuyển,hắn nằm dưới sàn nhà,cảm thấy mông mình ê ẩm.
Paraxial Ên chống hai tay bên người hắn,y cuối đầu nhìn Hứa Lan Chu. Thấy người dưới thân bởi vì còn đang bị choáng mà rũ rượi nằm dưới người mình,y liền cười đến tít cả mắt. Ên hơi hạ người mình xuống,thì thầm vào tai
Hứa Lan Chu bằng chất giọng khản đặc.
"Anh đi đâu mà gấp thế ạ?" Paraxial En cười khẽ vào tai hắn một cách mị hoặc,khiến cho tai Hứa Lan Chu bị kích thích,trở nên đỏ hồng.
Má của Paraxial En hơi chạm nhẹ vào má của Hứa Lan Chu, chỉ là chạm nhẹ vào một chút thôi, mà như thể tất cả xúc cảm lành lạnh đã truyền hết từ người của Èn sang người hắn,khiến hắn nổi lên từng lớp da gà vì lạnh.
Hứa Lan Chu vờ như không có chuyện gì,hắn đáp lại y bằng thái độ bình tĩnh.
"Tính đi tìm mi,nhưng mi đã về rồi thì không cần tìm nữa."
Paraxial En nghe hắn nói vậy,y xoay đầu,để chóp mũi mình chạm vào chóp mũi của hắn,con ngươi đỏ rực nhìn vào đôi mắt màu xanh lục bảo, Paraxial Ên không nói gì mà hạ người xuống thêm chút nữa,ép chặt Hứa Lan Chu áp sát vào người mình.
Tư thế này nhìn qua giống như là cả hai đang bị dính chặt vào nhau, Paraxial En bao quanh Hứa Lan Chu bằng cơ thể to lớn của y,rồi chậm rãi cuối xuống, hôn nhẹ lên môi Hứa Lan Chu một cái.
Paraxial En thầm nghĩ.
Anh ấy vì chưa thấy mình trở về nên đã lo lắng cho mình à?
Thật hạnh phúc quá đi mất.
Cảm giác có một người luôn lo lắng cho mình thật hạnh phúc.
Paraxial Ên lại cuối xuống một lần nữa,y lại hôn lên môi Hứa Lan Chu,thấy hắn không chống cự ,Paraxial Èn được nước mà làm tới,y hôn liên tiếp lên môi của hắn ,hôn hắn tới tấp như muốn nuốt luôn hắn vào bụng.
Dần dà từ những cái hôn nhẹ nhàng dần trở nên mạnh bạo,Paraxial En càng muốn nhiều thêm thế nữa.
Y dùng lưỡi mình,mơn trớn khóe miệng của Hứa Lan Chu,khiến đôi môi của hắn phải tách ra để y có cơ hội luồng vào.
Đôi mắt Hứa Lan Chu ánh lên từng hơi nước, hàng mi run rẩy nhè nhẹ rung động ,khuôn mặt xinh đẹp của hắn ửng hồng.
Lồng ngực Hứa Lan Chu bởi vì thiếu đi dưỡng khí mà phập phồng lên xuống một cách mạnh mẽ. Cơ thể hắn run run,sắp không chống đỡ nối nữa.
Hứa Lan Chu có thể cảm nhận rõ cái lưỡi ẩm ướt trơn trượt của Paraxial En đang luồng khắp khoan miệng mình, lưỡi y cuốn lấy lưỡi hắn ,trao đảo triền miên.
"K.. không..th...ở...đượcc..." Hứa Lan Chu nghiêng đầu muốn né tránh, Paraxial En lại không cho phép hắn tránh đi.
Paraxial Ên giữ đầu hắn lại,khiến nụ hôn trở nên sâu hơn lúc nãy. Đến khi Hứa Lan Chu thật sự không chống đỡ được nữa,y mới luyến tiếc mà rụt về,đã vậy lúc kéo ra khoảng cách, Paraxial En còn cố tình mút đầu lưỡi hắn một cái,khiến cho Hứa Lan Chu mất khống chế mà rùng mình.
"Ha...." Hứa Lan Chu hít thở một cách khó khăn,khóe miệng hắn chảy ra vài hàng nước bọt,hắn phà ra từng hơi nóng, liếc đôi mắt đào hoa ẩm ướt nhìn Èn bằng một cách tức giận,nhưng chẳng có chút đe dọa nào,chuyện này trong mắt Paraxial En chỉ khiến y càng thêm hưng phấn.
Paraxial Ên gục đầu vào cổ Hứa Lan Chu, lại dùng chất giọng trầm khàn gợi cảm thủ thỉ bên tai hắn. "Anh à...Cho em được không? Em đã đủ tuổi rồi."
Bấy lâu nay y đều biết rõ, lý do mà anh Lee không bao giờ động vào y,chính là do trong mắt người nọ,y cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhìn cách mà người nọ đối xử với y liền biết,giống hệt như một người mẹ dạy bảo người con ngồ nghịch của mình.
Nhưng bây giờ đã khác,y đã đủ tuổi rồi,đã thế còn cao hơn cả anh ấy,y thấy y lại càng có thêm nhiều cơ hội.
Paraxial En dụi đầu vào hõm cổ hắn,cẩn thận liếm mút từng tấc da thịt,mỗi lần y tiếp xúc với Hứa Lan Chu ở khoảng cách gần,y gần như sẽ trở nên điên cuồng. Anh ấy đẹp quá,y không nhịn được mà muốn khảm anh ấy vào tận sâu trong linh hồn,không cho bất kì ai thấy được dáng vẻ này của anh ấy.
Hứa Lan Chu nắm lấy mái tóc vàng xoăn của Paraxial Ên,muốn kéo y ra khỏi người mình. Tai và cổ hắn đều là những nơi rất nhạy cảm,y chỉ vừa mới thì thầm vào thôi mà nó đã đỏ như quả cà chua chín rồi. Vậy mà bây giờ Èn lại vừa liếm cổ hắn,vừa phả ra từng hơi thở nồng nặc mùi ái muội ,y đúng là muốn mạng hắn mà.
Mái tóc dài được hắn búi gọn cũng vì hành động của Paraxial Èn mà rơi vãi ra sàn, Hứa Lan Chu cam chịu nằm im không kháng cự. Hắn biết rõ,có kháng cự cũng là vô ích. Ên bây giờ đã cao hơn cả hắn,cơ thể như ăn phải dược thần mà trở nên săn chắc ,rắn rỏi. Trông vô cùng có sức bật.
Làn da quanh năm suốt tháng cũng không vì nắng nóng mà sậm đi,thay vào đó nó vẫn trắng nõn vào mùa hạ.
Hứa Lan Chu còn nhớ tháng năm khi trước,trời quá nóng,hắn lại suốt ngày ra biển chơi,vì vậy mà da của hắn đã hạ tông một cách rõ ràng,đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ.
Riêng Ên thì hắn không hiểu vì sao mà làn da của y năm đó vẫn trắng vô cùng, khiến hắn phải ghen tị.
Vợ nhỏ của hắn có phải là được thiên vị rồi không?
Tại sao hắn đi biển,da hắn hạ tông xuống mấy bậc,vậy mà y lại chẳng mảy may thấm thía gì cái mùa hạ này?
Như thế cũng thiên vị quá rồi!
Nhưng mà Hứa Lan Chu nhớ lại,trời đông năm nào En cũng sẽ dậy thật sớm để gọi hắn ngắm tuyết, nhìn làn da trắng tinh dần trở nên ửng đỏ của y, trong lòng hắn không khỏi rung động.
Năm Paraxial Ên 16 tuổi,giữa cơn tuyết đầu mùa đang chậm rãi rơi xuống mặt đất, Paraxial Ên mặc một chiếc áo khoác dài bên ngoài,trên cố choàng cái khăn len màu đỏ. Mái tóc vàng xoăn bị gió tuyết thối cho lay động, hai tai y đỏ ửng,y nhìn hắn,khóe môi nhếch thành nụ cười chói lọi, làm Hứa Lan Chu ngây người.
Năm Paraxial Ên 17 tuổi,y nắm tay hắn,chạy trên con đường hoa lệ. Tuyết phủ trắng con đường, Paraxial Ên kéo theo hắn,chạy băng băng,đón từng cơn gió ùa vào mặt.
Cũng giữa trời đông gió rét đó, Paraxial Ên nhìn hắn, hai mắt y sáng rực,nói với hắn rằng,muốn ở bên hắn cả một đời.
Hứa Lan Chu giang hai tay,ôm lấy bờ vai rộng lớn của Èn. Đứa nhỏ này tự khi nào đã lớn như vậy rồi,hắn không thể ôm hết được nữa.
Paraxial En khựng lại,y ngồi dậy bế Hứa Lan Chu lên,rồi đi vào phòng,y vừa đi vừa hỏi.
"Anh có chuyện gì vậy ạ?"
Y là kiểu người thuộc tuýp nhạy bén,chỉ cần nội tâm của Hứa Lan Chu thay đổi,y sẽ ngay lập tức nhận ra.
Hứa Lan Chu dùng hai chân mình siết lấy vòng eo rắn chắc của n,hai tay cũng ôm hờ cổ y, Hứa Lan Chu vừa cười vừa nói. "Không có gì,chỉ là ta nhớ đến mùa đông năm ngoái."
Bước chân Ên chững lại,nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên vững vàng.
"Năm ngoái anh đã hứa rồi."
Paraxial Ên điều chỉnh lại tư thế cho Hứa Lan Chu ,để cho hắn có thể dựa vào y một cách thoải mái nhất.
"Nói rồi mà,anh phải ở bên em cả một đời."
Trong ánh sáng mờ ảo,Paraxial Ên nói một cách chắc nịch.
"Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta."
Hứa Lan Chu ôm chặt lấy y,hắn cười sảng khoái,rất vui vẻ đáp lại lời của Paraxial En. "Phải,ta đã hứa rồi."
Nhưng Paraxial Ên có lẽ không biết không biết chuyện này,sâu thằm trong nội tâm của Hứa Lan Chu,hắn còn muốn nhiều hơn cả thế,hắn muốn cho đến khi hắn chết đi,y cũng phải chôn cùng hắn.
Hắn là kẻ tham lam và ích kỷ. Chỉ muốn người này là của hắn,bất luận kẻ nào cũng không được động vào.
Paraxial En tiến vào trong phòng,y nhẹ nhàng đặt Hứa Lan Chu xuống giường. Sau đó liền quay lại đóng cửa. Khi mà En quay đầu một lần nữa,y bắt gặp ánh mắt mê hồn của Hứa Lan Chu đang nhìn mình. Đứng trong ánh đèn vàng nhạt ,ánh mắt của người nọ dường như cháy bỏng hơn.
Paraxial Èn chậm rãi tiến gần đến Hứa Lan Chu. Áp cơ thể cao lớn của mình lên cơ thể người nọ,cả người y chèn vào giữa hai chân hắn, y dùng tay cởi cái quần dài mà Hứa Lan Chu đang mặc vứt sang một bên.
Paraxial En nâng lấy đôi chân thon dài của Hứa Lan Chu,cẩn thận xoa nắn từng tấc da thịt,xúc cảm khi lòng bàn tay y lướt qua từng chỗ khiến hắn cong eo lên muốn thoát khỏi bàn tay nóng bỏng ấy,nhưng Paraxial En không cho hắn cơ hội,hắn chỉ có thể bất lực.
Trong ánh sáng lập lòe mờ nhạt, Paraxial En liên tục cọ sát,khiến cho cả không gian nóng bừng. Y hôn lên mắt
Hứa Lan Chu,rồi hôn lên sóng mũi cao thẳng tấp của hắn, từng chút từng chút một. Mỗi một hành động đều dịu dàng đến mức không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Cơ thể Hứa Lan Chu hơi run lên, đôi mắt hắn sóng sánh ánh nước, dù không gian có chút mờ ảo,dẫu vậy cũng không thể che đậy được ánh mắt ngập tràn diễm tình của Hứa Lan chu.
Paraxial Ên nhích người xuống,để đầu mình ở giữa hai bắp đùi của Hứa Lan Chu,y cười quyến rũ,giọng khàn khàn gọi. "Anh à."
Đừng, đừng kêu...
Hứa Lan Chu xấu hổ dùng cánh tay che lại đôi mắt xinh đẹp,cổ họng hắn khô khốc,hắn không dám nhìn người đang quỳ rạp giữa hai chân mình.
Paraxial En áp mặt vào đùi hắn,y phà từng hơi khí nóng hừng hực,nhìn người dưới giường toàn thân không ngừng run rẩy vì bị mình trêu chọc, Paraxial Èn cười ranh mãnh.
Y nghiêng khuôn mặt đẹp như tượng tạc của mình sang nơi y vừa áp má,rất lưu manh mà hôn lên bắp đùi non của Hứa Lan Chu một cái chụt,trong miệng phát ra tiếng cười trầm thấp, làm người nghe phải ngượng ngùng, đỏ tai.
Paraxial En dùng răng cạ vào bắp đùi của Hứa Lan Chu,y thấp giọng nói bằng chất giọng khản đặc nhuốm đậm ý vị của sắc dục.
"Anh à, đừng che lại mà."
Paraxial En tỏ vẻ nũng nịu,y liếm một bên đùi Hứa Lan Chu, rồi dí đầu mình vào đùi hắn mà dụi giống như con cún nhỏ.
Hứa Lan Chu hé mở tay ,chừa ra một khoảng vừa đủ để nhìn,đập vào mắt hắn là hình ảnh Paraxial Èn đang ôm đùi hắn mà cầu hoan, lửa tình trong mắt y cháy lên mãnh liệt,y nhìn hắn,như thể muốn nuốt hắn vào bụng, trong lòng hắn không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.
Paraxial En liên tục cầu xin hắn,có điều biểu cảm và lời nói y hoàn toàn trái ngược. Nếu Hứa Lan Chu không hé tay ra nhìn,có thể hắn đã bị đánh lừa bởi chất giọng nũng nịu có chút đáng thương kia của y lừa bịp.
Trong không gian thiếu đi nguồn sáng này, Hứa Lan Chu không hiểu vì sao hắn lại có thể thấy rõ tường tận mọi chuyện. Hắn thấy Paraxial Èn đang cười,con ngươi đỏ rực của y giống như đang phát sáng, nó híp lại, ánh lên sự điên cuồng trong đáy mắt của Ên.
"Anh đừng che nữa mà,em muốn nhìn." Paraxial En giơ tay kéo lấy bàn tay hắn,y chân thành mà hôn lên bàn tay đẹp đẽ ấy,làm hắn cảm thấy có chút xiêu lòng.
"Đừng...đừng gọi nữa." Môi lần y gọi hắn,tim hắn đều nóng ran,như thể nó đang bị thiêu đốt trên một cái lò vậy.
Bên ngoài gió lạnh thổi dồn dập,bên trong khí nóng lại toát ra bừng bừng. Hứa Lan Chu nằm trên chiếc giường trắng,mái tóc dài rơi lõa xõa trên nệm,khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người. Hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo len cao cổ ,quần đã bị Paraxial En cởi ra vứt xuống đất, làm hắn muốn trốn cũng không thể trốn được.
Paraxial Ên nhìn Hứa Lan Chu một cách chăm chú,trái tim y nhảy lên loạn xạ,trước khi gặp Lee y không biết định nghĩa của từ "đẹp" là như thế nào,nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh này, thì bây giờ y đã có thể tóm gọn lại được rồi.
Paraxial En cuối xuống,y không kìm được mà hôn Hứa Lan Chu,ngón tay y cũng không ngoan ngoãn mà bắt đầu mò mẫn.
Bàn tay Paraxial Ên vẫn còn hơi lạnh,khi chạm vào cơ thể hắn thì liền giống như hai luồng thái cực đang đối kháng nhau,khiến cho cơ thể của Hứa Lan Chu theo phản xạ tự nhiên run lên nhè nhẹ.
Bàn tay y dần di chuyển xuống phía dưới,y vừa hôn hắn,vừa lôi cái vật mềm nhũn từ trong quần nhỏ của Hứa Lan
Chu ra.
Hứa Lan Chu đỏ bừng mặt,hắn muốn rụt về nhưng lại bị Èn giữ chặt hôn tới tấp.
Paraxial En dùng ngón tay,chà sát phần đầu, tuốt lên rồi tuốt xuống liên tục, làm Hứa Lan Chu đã lâu ngày không làm chuyện ấy, không nhịn nổi mà cứng rắn ngay tức thì,chuyện này khiến Hứa Lan Chu xấu hổ mà đỏ bừng mặt.
Kể từ lúc xuyên vào thế giới này,hắn thật sự chưa bao giờ làm chuyện này,cả ngày hắn đều phải trông trẻ,tinh thần hoảng loạn đến cực độ.
"Đ-đừng,đừng nhìn..." Hứa Lan Chu nhỏ giọng lí nhí,đôi mắt ướt át của hắn rưng rưng,biểu cảm như thể Ên đã làm gì khiến hắn ấm ức lắm.
Nhìn vật thể đang cứng rắn trong lòng bàn tay mình, Paraxial Èn vừa cười vừa hôn lên mi mắt của Hứa Lan Chu, bàn tay y nắm lấy cái đó của hắn không ngừng ma sát ,gây ra từng cơn khoái cảm mãnh liệt.
Paraxial En khàn khàn nói với hắn. "Em không nhìn,thì làm sao có thể nhìn thấy anh được? Em muốn nhìn anh,
Lee."
"Em muốn nhìn anh cả đời."
Thời khắc này đầu óc Hứa Lan Chu hoàn toàn trống rỗng,hắn không thể nghe được lời của Ên,cơ thể hắn bị cơn cực khoái đánh úp run lên dữ dội,hắn gắt gao nắm lấy bàn tay y,không muốn để cho y làm nữa, thế nhưng hắn chi có thể vô lực mà xui dần theo động tác lên xuống ấy,hắn không ngăn cản y nổi .
"Ta.. ha..sắp...ra rồi...ức..." Hứa Lan Chu thở hổn hển,giọng hắn nghẹn lại,phát ra âm thanh ngọt ngào khiến Ên nghe xong mà lòng mềm nhũn.
Paraxial Èn hôn lên trán hắn,y tăng nhanh tốc độ. Cơn cực khoái làm đầu óc Hứa Lan Chu mụ mị,hắn bị y sóc nhẹ mấy phát dồn dập, không nhịn được nữa mà bắn ra.
Tính khí nóng hổi bắn thẳng lên khuôn mặt Paraxial En.
Hứa Lan Chu nhìn y mà sửng sốt, hắn hơi ngoái người ngồi dậy,đưa tay muốn lau đi vệt trắng trên mặt y,nhưng tay hắn còn chưa chạm tới, mắt hắn đã thấy En thè cái lưỡi đỏ hồng của mình ra rồi liếm sạch vết tinh trên miệng,đã thế y còn nhìn hắn rồi cười, khiến lời muốn nói bên miệng Hứa Lan Chu phải nuốt về toàn bộ.
Hứa Lan Chu: "..."
Hứa Lan Chu còn muốn nói gì đó, nhưng lời chỉ vừa lên đến bên môi,hắn lại bị Paraxial Èn đẩy ngã.
Paraxial En nhìn hắn,y nhoẻn miệng cười một cách ranh mãnh,cái lưỡi đỏ hồng của y đảo quanh môi một vòng,giọng y thấm đẫm tư vị của sắc dục. "Giờ là đến lược món chính rồi anh nhỉ?"
Hứa Lan Chu trợn to mắt,hắn gấp gáp nói. "Chờ đã! Ta chỉ vừa...A!!!"
Còn chưa đợi hắn nói xong, Paraxial En đã đưa một đốt ngón tay vào cái nơi đang căng chặt, khiến Hứa Lan Chu giật bắn người mà thét lên, hắn thở ra một cách khó khăn, liếc nhìn Ên bằng đôi mắt tức giận.
Paraxial En cũng không để ý đến gì đến biểu cảm tức giận của hắn,ngược lại,y cảm thấy hắn như vậy lại có chút đáng yêu.
Tiếng cười trầm thấp vọng lại ngay bên tai Hứa Lan Chu,hắn nhìn Paraxial Ên bằng ánh mắt đào hoa ngập nước,khiến y hưng phấn đến nỗi tim không ngừng đập mạnh.
Paraxial Ên thở ra một hơi nặng nề,y cười tà,trong mắt tuôn trào từng cơn dục vọng mãnh liệt. "Anh à... Anh tính kẹp đứt ngón tay của cục cưng anh như thế à? Anh thả lỏng ra đi ạ."
Đã làm đến thế này rồi, Hứa Lan Chu không thể không hợp tác, hắn sụt sịt,cắn môi. Liều mạng thả lỏng để dị vật xâm nhập, từng cử động nhỏ của Ên giống như làm cho nơi đó của hắn cắt ra,chẻ thành hai nửa.
"Ư...đau quá...Èn à..." Hắn nhỏ giọng kêu lên từng tiếng đứt quãng.
Hứa Lan Chu bị Paraxial En lật người lại,hắn úp mặt xuống cái gối mềm mại, cố ý vềnh cao mông để có thể tiếp nhận ngón tay y một cách dễ dàng.
Mặt hắn đỏ bừng,hắn chôn mặt vào trong cái gối, hốc mắt chảy ra vài giọt nước mắt ấm nóng,thấm vào da gối, làm ướt đi một mảng trên đó.
"Ta... đau quá...Ên à...hức..." Hứa Lan Chu nức nở kêu lên.
Đau quá đi mất,giống như bị một thanh kiếm chẻ ra hai nửa vậy,đau chết đi được mà.
"Bảo Bảo...đừng khóc,sẽ qua nhanh thôi.
Paraxial En dùng hai ngón tay nới lỏng cho Hứa Lan Chu,cảm thấy còn chưa đủ,y lại đưa thêm một ngón vào nữa.
Khi ngón thứ ba ép chặt vách tường bên trong huyệt động,nó cũng vô tình chạm vào phần nhô lên phía trong, làm cơ thể Hứa Lan Chu giật lên một cái rồi nằm rạp ra giường bất động.
Khóe miệng Hứa Lan Chu chảy ra hàng nước vãi, mắt hắn trợn ngược,tay chân co rúm. Lúc này Paraxial En mới chợt như nhận ra ,rằng y đã vô tình chạm đến điểm sướng của hắn rồi!
Paraxial En nở một nụ cười vui sướng. Y cố tình dùng ngón tay,ép chỗ gồ lên trong hậu huyệt hắn mấy lần, lần nào cũng đều khiến cơ thể Hứa Lan Chu giật bắn, toàn thân hắn không ngừng run rẩy. Paraxial En cười ranh mãnh,y hạ mình,ép sát cơ thể y vào cơ thể của Hứa Lan Chu,rồi trầm giọng, chậm rãi nói với hắn.
"Chạm vào đây...sẽ không thấy đau nữa." Nói rồi Paraxial Ên cố tình dùng ngón tay đính vào hai cái, làm Hứa Lan Chu co giật quỳ rạp trên giường,mông hắn vềnh lên, đón nhận cơn khoái cảm điên cuồng mà y mang lại.
"Đừng, đừng ấn...ha...A...a..." Hắn nức nở, vùng vẫy kêu lên,nhưng Paraxial Ên không nghe lời hắn. Y cố tình ấn vào nơi đó,mô phỏng động tác ra vào của trụ thể.
"A...Ên à.. hức...đừng ấn...đừng...ấn...nữa mà...huhu.." Hứa Lan Chu kêu lên đến lạc cả giọng,động tác của Paraxial
En cũng chẳng dừng lại,y ra vào ngày càng nhanh, khiến đại não Hứa Lan Chu co giật mạnh,phía dưới của hắn bị y nới lỏng đến rỉ nước,âm thanh lép nhép phát ra không ngừng, làm lòng y ngứa ngấy.
Con quái vật trong quần của Paraxial En đã cương cứng đến cùng cực,hình ảnh trước mặt quá khích thích thị giác, Paraxial En gần như sắp phát điên,nhưng y vẫn cố gắng nhịn xuống,y không muốn làm người này bị thương.
Từ lúc y chạm trúng điểm sướng của Hứa Lan Chu,thì chỗ đó của hắn đã lại cứng rắn lên một lần nữa. Hắn ôm chặt gối,khóc thút tha thút thít, eo hắn cong lên,muốn xuất ra.
Lúc gần sắp lên đỉnh, Paraxial Ên đột ngột dừng động tác lại, khiến Hứa Lan Chu hoang mang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Hứa Lan Chu ngoái đầu nhìn lại, hắn như không thể tin được nhìn y.
Paraxial Ên chảy máu mũi ròng ròng,nhưng y cũng không lau đi,y rút từ trong quần ra trụ thể vừa to vừa dài, có lẽ vì nhẫn nhịn đã lâu nên phần đầu của nó đã sưng tấy lên,trông cực kì hung tợn.
Paraxial Ên nhìn hắn,ánh mắt y nóng rực. Y cầm lấy thứ đó của mình, đặt lên bên ngoài huyệt động,còn cố tình chà sát phần đầu vào đó, khiến nơi đó của Hứa Lan Chu ngứa lên,giống như có cả ngàn con kiến đang bò lên nơi đó của hắn vậy.
Nơi đó của Hứa Lan Chu co rút kịch liệt, nó như có như không mà mút lấy phần đầu của dị vật, khiến Paraxial Ên thở ra mấy hơi nặng nề,trán nổi đầy gân xanh.
Paraxial Ên khản giọng nói với hắn. "Anh à...em vào nhé..."
"Khô.....A!!!!" Lời đã đến bên miệng, Hứa Lan Chu còn chưa nói hết, Paraxial En đã thúc vào sâu trong tận gốc một cách mạnh bạo,khiến Hứa Lan Chu thét lên, nơi đó cũng vì vậy mà thắt chặt,vách tường bên trong kẹp lấy dị vật của Paraxial Ên một cách kín kẽ,ôm trọn lấy nó một cách hoàn hảo.
Hứa Lan Chu trợn mắt bắn ra, cơ thể hắn không ngừng run rẩy,vách tường bên trong kẹp chặt dị vật nóng bỏng, khiến đầu hắn nóng đến mụ mị ,hắn thở hổn hển,bàn tay nắm chặt ga giường.
Paraxial Ên bóp lấy bờ mông cong mẩy của hắn,y thúc nhẹ vài cái vào bên trong,giở giọng nũng nịu nói với hắn.
"Anh à.. khít quá. Em không động được."
"Anh thả lỏng đi ạ,kẹp chết em mất."
Hứa Lan Chu ôm gối nhỏ giọng khóc, tuy vậy khi nghe thấy lời Paraxial En,hắn vẫn cố gắng mà thả lỏng.
Cảm thấy dường như có thể động được rồi, Paraxial En liều mạng di chuyển một cách chậm rãi. Y nắm lấy mông
Hứa Lan Chu,rút ra rồi cấm vào, cảm nhận từng nếp uốn trong vách tường chật hẹp đang kẹp chặt nơi đó của mình.
Đã nới lỏng đến vậy rồi,nhưng không ngờ là vẫn còn quá chặt.
Paraxial En thở dốc,tay y nổi gân trông phát sợ,y dùng tay lau đi vệt máu mũi trên mặt, rồi nắm lấy cặp mông của
Hứa Lan Chu,kéo ra một khoảng dài. Lúc chỉ còn phần đầu nằm bên trong huyệt động, Paraxial Ên liền dọng vào mông của Hứa Lan Chu một cú thật mạnh, làm hắn điếng cả người mà thét toáng lên.
"Aaaa!...En à...hức" Hứa Lan Chu uất ức nhìn Paraxial Ên,đôi mắt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, làm tim gan phèo phối của y ngứa ngấy vô cùng.
Paraxial Ên đẩy hông lên,nhướng người,hôn lên mặt hắn.
"Bảo Bảo ngoan quá..." Giọng y ngập tràn hơi thở của ái dục, lúc nói ra đã khàn đến độ không nghe rõ nữa.
Bên dưới y thúc nhẹ thêm vài cái,sau đó liền đột ngột thúc vào như vũ bão,vừa nhanh,vừa mạnh, làm Hứa Lan Chu bất ngờ không kịp trở mình mà thét lên,hắn không kìm được giọng,vừa khóc lóc, vừa rên rỉ.
"Chậm...ư..chậm đã!...đừng...đừng... nhanh như vậy.. mà...ức...a..." Hắn chỉ vừa mới bắn, Paraxial En lại ra sức phát động, khiến cơ thể hắn không chịu được kích thích mà co giật kịch liệt.
Paraxial En xé cái áo mà Hứa Lan chu đang mặc vứt vào góc tường,rồi y nhướng người tới ,cắn mạnh vào cổ hắn,bên dưới vẫn không ngừng thúc vào một cách kịch liệt,y liên tục đâm đến điểm sướng của Hứa Lan Chu, khiến hắn vì không thể chịu nỗi cơn cực khoái mà y đem lại. Hắn khóc nức nở, không nói rõ được câu nào,trong miệng chỉ toàn những tiếng rên rỉ ,ngọt ngào dễ nghe. Làm người nghe thấy phải mềm nhữn trước âm thanh ấy.
Paraxial Ên kéo Hứa Lan Chu dậy,y hôn lấy cổ hắn,để lại những sắc đỏ mê người.
Làn da trắng nõn của Hứa Lan Chu như thể mọc lên mấy nhánh mai đỏ,dấu hôn cùng vết cắn của Paraxial En trải dài từ cổ đến chân,nơi nào cũng đều có dấu tích của y.
Paraxial En ra sức thúc dồn dập, lúc gần lên đỉnh y lại tăng tốc lên mấy phần, làm Hứa Lan Chu lạc giọng kêu lên nức nở.
Đến khi bắn ra,y cong eo thúc thật mạnh vào trong huyệt động,bắn hết vào trong đó.
Paraxial En thở ra một hơi thỏa mãn,dị vật vẫn cấm ở bên trong,y nhúc nhích một chút,cuối xuống hôn lấy cổ của
Hứa Lan Chu, để lại dấu hôn đỏ rực trên đấy.
"Anh à,thêm một lần nữa nhé? Một lần nữa thôi ạ." Paraxial Èn gục mặt vào hõm vai hắn,hôn lên bờ vai trải đầy vết cắn cùng vết hôn của Hứa Lan Chu.
Hứa Lan Chu nhắm chặt mắt, nước mắt chảy ra không ngừng,hắn nói giọng đứt quãng.
"Không...không làm nữa...không làm nữa đâu...hức..."
"Một lần nữa thôi,chỉ một lần nữa thôi ạ... Xin anh,xin anh đó...Bảo Bảo." Paraxial En hôn lên tai hắn,y nũng nịu cầu xin,phía dưới lại rút ra rồi cấm sâu vào,khiến cả người Hứa Lan Chu run lên bần bật.
"Không muốn...không thích.." Hứa Lan Chu lòm khòm bò lên phía đầu giường,hắn muốn bỏ chạy.
Lúc hắn bò lên,cái đó của Paraxial En cũng trượt khỏi huyệt động, kéo theo lượng tính khí nóng thổi trào ra bên ngoài,cảnh sắc mê người không thôi. Hứa Lan Chu nắm lấy ga giường bò lên,nhưng chỉ bò được một chút,cả người hắn lại bị y kéo lại.
Paraxial En cấm dị vật của y vào lại bên trong,siết chặt eo hắn. Y ôm chặt Hứa Lan Chu trong lòng, phía dưới cứng rắn cấm sâu vào trong huyệt động vừa hẹp, vừa chặt. Y thở nặng nề,ôm lấy Hứa Lan Chu, nói vào bên tai hắn.
"Cầu xin anh..Cầu xin anh ạ...Chỉ một lần nữa thôi ạ..." Paraxial En hôn lên vai hắn.
"Chỉ một lần nữa thôi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Lan Chu đầm đìa nước mắt,giọng hắn run run.
"Không muốn mà...hức..."
Paraxial Ên vẫn kiên nhẫn mà dụ dỗ.
"Em hứa mà,chỉ một lần nữa thôi là sẽ dừng lại."
Hứa Lan Chu hơi nghiêng đầu,đôi mắt hắn đỏ ửng,hắn nhìn y,nhỏ giọng hỏi.
"Chỉ một lần nữa thôi sao?"
"Vâng,chỉ một lần nữa thôi ạ." Paraxial Ên cười ngoan ngoãn.
"Vậy chỉ một lần nữa thôi..."
Mấy giờ sau, Hứa Lan Chu đã thấy hối hận.
Hắn sẽ không bao giờ tin y nữa đâu!!!
"Chỉ một lần nữa thôi ạ. "Paraxial Ên lại cười ngoan ngoãn.
Hứa Lan Chu sa sầm,hắn nhìn y,lạnh nhạt nói. "Cút."
•••I
Khi gần đến 12h,lúc này Paraxial En và hắn mới ngồi vào bàn ăn.
Sắc mặt y rất tốt,nhưng sắc mặt Hứa Lan Chu lại không,hắn chậm rãi ngồi xuống,không dám cử động mạnh.
Paraxial Ên nhìn hành động của hắn mà không nhịn được cười,y quay đầu,gáng nhịn xuống.
Hứa Lan Chu thấy y như vậy,hắn trợn mắt, tức giận nạt.
"Còn dám cười?" Đây không phải là do mi gây ra à?
"Không dám ạ." Paraxial Èn cuối thấp đầu,cố ý ho vài cái mới giữ được bình tĩnh.
Thấy y ngoan ngoan, Hứa Lan Chu cũng không thèm chấp nhặt với y,hắn hừ lạnh một tiếng,lấy hộp quà từ bên dưới bàn ra,đẩy nó qua chỗ của Paraxial En.
Hứa Lan Chu đưa quà cho y,giọng hắn nhẹ lại tựa như đang thầm thì.
"Sinh nhật vui vẻ." Hắn chống cằm,nhìn về hướng cửa sổ.
Paraxial Ên có phần bất ngờ trước món quà của Hứa Lan Chu,y cầm lấy, mắt nhìn đăm đăm về phía hắn.
Ánh mắt ấy nóng rực, Hứa Lan Chu không chịu nổi,chỉ đành mở lời nói.
"Không mở ra à?"
Paraxial En cầm hộp quà trên tay,trong ánh sáng mờ nhạt, khóe môi mím chặt của y cong lên thành một nụ cười rực rỡ. Y dịu giọng nói với hắn.
"Có ạ."
Hứa Lan Chu chu mỏ,quay về hướng cửa số. Y đẹp thật,tựa như một thiên sứ vậy. Ngoan ngoãn lại đáng yêu, mỗi một cử chỉ điều khiến trái tim hắn nhảy lên loạn xạ. Hắn mà nhìn y nữa thì sẽ có bệnh về tim mất.
Paraxial En mở hộp quà ra.
Bên trong là một cái vương miệng bạc được thiết kế tinh xảo,nó được đính rất nhiều đá quý,dù đang ở trong không gian ít ánh sáng,nhưng cũng không thể nào che đậy được sự lộng lẫy của chiếc vương miệng.
Nhưng hơn cả thế,sự chú ý của y lại nhầm vào một mẫu giấy ghi chú nhỏ, nằm kế bên chiếc vương miệng.
Paraxial En cầm mảnh ghi chú lên,chầm chậm đọc hàng chữ trên đó.
"Chúc mừng sinh nhật,anh yêu em."
Paraxial En nhìn mảnh giấy rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Lan Chu,trong lòng y dâng lên nhiều cảm xúc khó nói.
Hốc mắt y dần ửng đỏ,y không dám tin đây là thật,nhưng rồi khi y nhìn lại mẫu giấy,rồi lại ngẩng lên nhìn hắn,y cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà xúc động.
Bờ vai rộng rãi ấy tưởng chừng như không có gì có thể khiến nó lay động,vậy mà giờ đây nó lại đang run lên nhè nhẹ,hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Từng giọt nước mắt ấm nóng chảy dài trên má của Paraxial En rồi rơi xuống mẫu giấy ấy. Y chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc nhiều đến thế,cổ họng y đặc nghẹt,y nhìn hàng chữ "anh yêu em" được Hứa Lan Chu nắn nót viết ra,nước mắt y không thể ngừng rơi.
Y hạnh phúc quá,hạnh phúc đến nỗi nghĩ rằng đây là một giấc mơ.
Nhưng hành động ngay sau đó của Hứa Lan Chu lại cho y biết đây là sự thật.
Hứa Lan Chu nhìn thấy y khóc thì hốt hoảng,hắn ngồi dậy đi đến chỗ của Paraxial En,tay chân hắn lúng túng,không biết nên đặt ở chỗ nào.
Hắn nghĩ nghĩ, rồi lại đặt tay lên đầu y,xoa xoa mái tóc xoăn óng ánh ,mềm mượt.
"Làm sao vậy? Không thích thứ đó à? Ta đổi cho mi cái khác nhé? Đừng khóc." Hứa Lan Chu vỗ về y như vỗ về một đứa trẻ,sự cưng chiều trong đáy mắt không sao giấu nổi.
Paraxial Èn sụt sịt ôm lấy eo hắn,y úp khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình vào áo sơ mi hắn, làm cái áo mà
Hứa Lan Chu đang mặc dính đầy nước mắt nước mũi của y.
"Anh ơi...em yêu anh lắm ạ..yêu lắm luôn ạ..." Paraxial En ôm hắn khóc như một đứa trẻ,miệng không ngừng lặp lại mấy câu đó, khiến Hứa Lan Chu không nhịn được cười.
"Ta biết." Hắn vẫn luôn biết.
Năm y 15 tuổi,trong mắt chỉ toàn là hắn,làm sao hắn không thể nhận ra được.
Tình cảm y nóng bỏng lại cuồng nhiệt,mãnh liệt nơi đáy mắt,sao hắn có thể nhắm mắt mà bỏ qua chứ.
Hắn năm đó cũng yêu y,nhưng y năm đó lại chỉ mới 15 tuổi, chỉ mới là một đứa trẻ bước vào tuổi thanh niên, hắn không thể xuống tay được.
Hứa Lan Chu là một công dân tuân thủ pháp luật,nếu có thể đi thẳng,hắn nhất định không quẹo. Còn nếu không thể đi thẳng,thì hắn quẹo thôi.
Mùa đông năm đó rất lạnh,nhưng đối với Paraxial En là một mùa đông rất ấm áp.
Nếu có thể,y mong mùa đông này sẽ dừng lại mãi mãi.
Y tình nguyện,ở lại mùa đông này,ở lại với người ấy.
Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra đi chẳng nữa.
Y vẫn sẽ tình nguyện đánh đổi.
Nguyện dùng một kiếp nhân sinh,đổi lấy nụ cười trên khóe môi của người.
[ Hoàn phiên ngoại. ]