Lý Thừa Viêm hỏi: "Bệ hạ, người có yêu ta không?"
Hứa Lan Chu liền trả lời: "Yêu."
"Người nói dối! Yêu ta thì tại sao không cho ta ở cùng? Bệ hạ lừa người!" Lý Thừa Viêm cắn môi khóc lã chã ướt cả cái bờ vai trang nhã của Hứa Lan Chu.
"Ngươi không sợ chết sao?"
Lý Thừa Viêm lắc đầu: "Ta không sợ chết,thứ ta sợ là người chết."
Hứa Lan Chu có chút suy tư. Thứ ngươi sợ cũng chính là thứ ta sợ.
Thứ ta sợ,chính là ngươi chết.
Hứa Lan Chu đột nhiên lại mỉm cười kiêu hãnh. Được rồi, lần này cũng lại là chính ngươi lựa chọn.
"Dọn đồ đến đây đi. Chúng ta sẽ ở thôn Sa Trì này mấy tuần.
Lý Thừa Viêm mở to mắt như không thể tin được, người thật sự là cho ta ở cùng rồi sao?
"Người chờ ta,ta liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc dọn tới!"
Hứa Lan Chu vuốt chốm râu lâu này chưa cạo của y mà mỉm cười dịu dàng.
"Được."
Sau ba tháng tự nhốt mình ở Sa Trì, bọn họ cuối cùng cũng được chuyển về hoàng cung.
Nói thật, Hứa Lan Chu thật sự thích phong cảnh yên tĩnh trầm lắng ở Sa Trì hơn hoàng cung lạnh lẽo kia.
Nhưng vì thân phận đặc biệt, hắn không thể không chuyển về hoàng thành.
Xe ngựa đi được nửa đường, Hứa Lan Chu đã mệt mỏi mà nằm rạp trên người Lý Thừa Viêm,hắn nheo mắt, lười biếng mà dũi người.
"Bao lâu nữa mới đến?" Lâu quá cái lưng của ta đã mỏi muốn nhừ rồi!
Thấy không có ai, Lý Thừa Viêm cũng rất tự nhiên mà dịu dàng xoa bóp eo cho Quân Bất Nghi,giọng y khàn khàn,trầm lắng rất dễ nghe.
"Sắp đến rồi."
Dừng một chút, Lý Thừa Viêm lại dịu dàng nói tiếp: "Nếu không trụ được đến đó, người có thể dựa vào ta cho đến khi đến nơi."
Hứa Lan Chu đã nằm rạp lên người Lý Thừa Viêm,có chỗ nào mà không dính chặt? Như này còn hơn cả việc dựa vào như lời y nói.
"Ừm."
Sau đó,quả thật Hứa Lan Chu đã nằm rạp trên người Lý Thừa Viêm cả một đường.
Lại trôi qua nửa khắc,cuối cùng cũng đến nơi.
Vì tránh cho việc bách tính xôn xao về sự cố ngoài ý muốn của Quân Bất Nghi. Nên Hứa Lan Chu đã âm thầm trở lại hoàng cung của hẳn.
Mới ba tháng trôi qua, Hứa Lan Chu đã tưởng chừng hoành cung đã rối tung thành một mảng.
Hắn từng để ý tới vài vị đệ đệ của mình.
Đừng trong mặt mà bắt hình dòng. Ở chốn hoàng cung lạnh lẽo này, bọn họ có thể vì một chức vị mà đến cả huynh đệ ruột cũng có thể bán đứng.
Ngươi không biết, chỉ cần ngươi lơ là cảnh giác,thì đến cả một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể giết được ngươi.
Ở đây người Hứa Lan Chu tin tưởng rằng sẽ không bao giờ phản bội hắn chính là Lam Sắc Ngân.
Lam Sắc Ngân năm đó có thể liều mạng mà bảo vệ Quân Bất Nghi thì làm sao có thể phản bội hắn được chứ?
Thật đáng tiếc cho Lam Sắc Ngân năm đó, bà chỉ lơ là cảnh giác một chút, muội muội thân yêu của bà liền mất mạng dưới tay Quân Triều Hoàng.
Bà vứt cả cái mạng mới bảo vệ được Quân Bất Nghi tới năm hắn 19 tuổi.
Một mình bà đối chội với cả cái hậu cung nguy hiểm này nhưng vẫn trụ vững được vị trí hoàng thái hậu từ năm này sang khác. Đến cả Lý Minh Hạo cũng phải nề phục bà chín phần.
Trong ba tháng Quân Bất Nghi không ở trong hoàng cung,Lam Sắc Ngân lại một lần nữa đứng ra giữ gìn chật tự.
Ánh mắt sắc bén,dùng hình mạnh bạo. Bà dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Ngươi nếu có mưu đồ bất chính, Lam Sắc Ngân sẽ trực tiếp cho người tra khảo.
Bà từ lâu đã phát hiện,có vài tên muốn soán lấy ngôi vị của Quân Bất Nghi.
Trừ Quân Nhất Tào, hầu như tên nào cũng có ý định riêng.
Lam Sắc Ngân đau đầu ngồi ở hồ sen Kính Vân Điện.
Cho đến khi mà Hứa Lan Chu tiến lại phía bà,bà cũng không nhận thấy.
"Mẫu hậu,trắm về rồi."
Lam Sắc Ngân lờ mờ mở mắt, ánh mắt bà khi nhìn thấy Quân Bất Nghi liền lóe lên một tia sáng vui vẻ,tức khắc bà liền cười rạng rỡ với Hứa Lan Chu.
"Nghi Nhi con về rồi đó à?"
Hứa Lan Chu rất tự nhiên mà ngồi xuống, Lý Thừa Viêm lại chấp tay cuối người chào Lam Sắc Ngân một cái rồi lãnh đạm đứng một bên.
"Mới đây thôi,mẫu hậu ở đây sống tốt không?" Hứa Lan Chu cầm lấy chung trà, đưa đến bên miệng.
Nhưng còn chưa uống vào,1314 đã vội hét lên.
[ Có độc! Kí chủ đừng uống!! ]
Hứa Lan Chu nghe vậy theo phản xạ liền vứt chung trà ra xa,hắn nhíu chặt mày,nhìn chất lõng đang bốc khói nồng đặc.
"Nghi nhi làm sao vậy?" Lam Sắc Ngân một mặt không hiểu mà nhìn Quân Bất Nghi.
Lý Thừa Viêm cũng có chút hoảng hốt, đang bình thường, Bảo Bảo của hắn làm sao vậy?
Nhìn tới chất lỏng đang bốc khói,ánh mắt Lý Thừa Viêm liền trở nên rét lạnh.
"Trong trà có độc, mẫu hậu người đã uống chung nào chưa?"
Lam Sắc Ngân vẫn chưa hoàng hồn, bà một dạng ngơ ngác lắc đầu: "Chưa,ta cũng chỉ mới tới...."
Lam Sắc Ngân thật sự cũng chỉ vừa ngồi đây được chốc lát, sau khi bà nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương thì
Hứa Lan Chu bước tới,sau thì xảy ra cảnh này.
Ấm trà vẫn còn rất nóng,chứng tỏ chỉ vừa mới được mang lên chứng tỏ thủ phạm vẫn còn ở rất gần đây!
Không thể để cho Lam Sắc Ngân ở đây được,phải mau chóng tìm cách!
Hứa Lan Chu bình tĩnh khuyên bảo: "Người mau đến Thái Y Viện khám thử,đề phòng còn hơn. Ta đi một lát,chốc sẽ quay về thăm người." Nói rồi gắn liền cho người đưa Lam Sắc Ngân đi.
Bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống, Lý Thừa Viêm bất giác cũng áp sát Hứa Lan Chu.
Có gì đó rất lạ....
[ Ký chủ! Là Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng! ]
Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng là con lăn quăn nào?
Còn chưa kịp suy nghĩ, bỗng trên không trung lại có một kiếm đâm xuống. Lý Thừa Viêm giật mình tay nhanh hơn não tức khắc liền kéo Quân Bất Nghi vào lòng ngực mình.
"Bệ hạ cẩn thận!"
Đầu óc Hứa Lan Chu bay bổng vài giây,song lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc từ không khí thành hình dạng, Hứa Lan Chu cuối cùng cũng nhớ ra Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng là ai.
Yo,là nam phụ nha!
Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng hạ mắt khinh bỉ nhìn Hứa Lan Chu, giọng nói hắn trầm thấp: "Ta sẽ giết ngươi."
Tuy hắn nói rất nhỏ,nhưng cũng đủ để Hứa Lan Chu cùng Lý Thừa Viêm nghe rõ.
Bầu không khí xung quanh Lý Thừa Viêm lạnh xuống,trán y nổi đầy gân xanh,hai mắt đỏ đến đáng sợ.
"Ngươi nói cái gì?"
Trái với Lý Thừa Viêm, Hứa Lan Chu rất bình tĩnh mà hỏi gã: "Vì sao?"
Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng khinh bỉ: "Ngươi giết bạn tốt ta còn hỏi ta "vì sao"' sao?"
Hứa Lan Chu nghe xong,trong lòng không nhịn được mà tức cười.
Mày đừng có ngậm máu phun phèo phèo.
Ông giết lúc nào sao ông không biết?
Không cần nói nhiều, Hứa Lan Chu chỉ để lại một chữ: "Giết." rồi xoay người.
Lý Thừa Viêm hít một ngụm khí,điên cuồng mà xông lên.
Dưới ánh nhìn thông thường, người bình thường không thể theo kịp được tốc độ đánh nhau của hai người bọn họ.
Âm thanh len ken của thanh kiếm khi va chạm phát ra rất chói tai,dù vậy Hứa Lan Chu vẫn tao nhã mà ngồi trên hàng ghế đá nhìn bọn họ dùng khinh công đánh nhau trên mặt nước.
Lý Thừa Viêm nhanh nhẹn, từng đường kiếm của y đều nhắm vào điểm yếu của người trước mặt, khiến cho Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng nhiều lần xém chút đã chầu trời. Một kiếm đi với tốc độ cực nhanh đâm tới, Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng tránh không kịp liền bị đường kiếm sắc bén đó chém đứt mái tóc dài xinh đẹp mà gã yêu quý.
Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng phẫn nộ,gã trừng mắt với Lý Thừa Viêm,tựa như hung thần ác sát muốn nhai tươi nuốt sống y. Sau đó,gã đột nhiên cười phá lên. Dừng lại, Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng thả rơi thanh kiếm xuống mặt nước.
Lý Thừa Viêm cũng nhìn gã bằng ánh mắt đầy thô bạo,y như con thú dữ,chờ đợi thời cơ để xé xác con mồi thành từng mảnh.
Đôi mắt Lý Thừa Viêm đỏ lờm,bẩu trời đột nhiên xám xịt. Hứa Lan Chu cùng Lý Thừa Viêm đều đồng loạt trở nên cảnh giác.
Đợi đến khi mà Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng lầm nhẩm xong câu gì đó,gã lại không báo trước mà tàn hình trong không khí.
Hứa Lan Chu mở to mắt, cấm thuật cổ đại! Cấm thuật cổ đại, hắn đã từng đọc trong sách. Ở thế giới này từ 100 năm trước chỉ có người Giáp Nhĩ mới có thể sử dụng được cấm thuật. Nhưng cấm thuật đã thất truyền ,không lẽ gã ta cũng là người Giáp Nhĩ? Hứa Lan Chu như không thể tin được.
"Lý Thừa Viêm đằng sau!"
Lý Thừa Viêm đang vô cùng cảnh giác,nghe Quân Bất Nghi hô lớn,hắn liền không chút do dự mà một kiếm đâm ngược về đăng sau.
Vừa xoay qua,Lý Thừa Viêm nhếch một bên lông mày. Một kiếm y đâm chỉ nghe một tiếng roẹt liền xiên thẳng qua lồng ngực của Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng.
Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng không thể tin được, hắn trợn to mắt rơi xuống hồ nước.
Hứa Lan Chu lại càng không thể tin được.
Ngươi mẹ nó lại giết nam phụ chỉ với một kiếm sao? Khỉ mốc! Bug gì đây? Ông giết thì kéo ngược,y giết thì nhân vật chính liền chết thật luôn?
Lý Thừa Viêm rất bình tĩnh mà trở về với Hứa Lan Chu. Y có chút không hiểu hỏi hẳn: "Bệ hạ,vừa nãy là chuyện gì vậy?"
Thấy Hứa Lan Chu nhíu mày,1314 liền đứng ra dịch thuật: [ Ý y hỏi rằng lúc nãy tại sao gã đó lại có thể tàn hình trong không khí a. ]
"Hắn là người Giáp Nhĩ."
"Giáp Nhĩ?" Lý Thừa Viêm nhíu mày, y có chút không hiểu.
"Người Giáp Nhĩ vào một trăm năm trước,thiên hạ đã đồn rắng,nếu ai có thể ăn thịt người Giáp Nhĩ,sẽ được trường sinh bất lão." Hứa Lan Chu bình tĩnh nói tiếp. "Tuyệt kỹ gã ta vừa sử dụng là một trong những cấm thuật cổ đại. Vì để trốn tránh người trần,người Giáp Nhĩ đã dùng cấm thuật cổ đại mà sống ẩn được mấy năm."
"Nhưng sau đó, bọn họ bị bắt được. Cả tộc chết hết,chỉ còn lại vài hậu duệ thất lạc chạy thoát."
Hứa Lan Chu còn chưa nói hết, âm thanh máy móc của 1314 lại đột ngột vang lên: [ Lam Sắc Ngân cũng là người
Giáp Nhĩ a. ]
Hứa Lan Chu như không thể tin được mà hỏi nó: "Làm sao mi biết?"
( Cốt truyện cuối đã mở, là ký chủ chưa xem. ]
( Lam Sắc Ngân chết rất thảm. ]
Hứa Lan Chu nhíu chặt mày,hỏi: "Vì sao nàng lại chết thảm? Mi có ý gì?"
1314 không hiểu vì sao lại nhăn mặt kinh tởm.
[Ngài chưa xem,để ta kể ngài nghe. Lam Sắc Ngân năm đó tự sát, Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng giữ lại xác nàng đề trong hầm băng ở phía Bắc nơi giá tuyết lạnh lẽo,để hồi sinh cho Quân Mặc Hàn,gã ta đã không ngần ngại cắt từng lớp thịt của Lam Sắc Ngân nấu thành canh cho Quân Mặc Hàn ăn.