Tác giả: Trúc Vũ Thiền Nguyệt
Edit by Freya
Vương Tuyết Như nằm mơ cũng không nghĩ đến một màn này sẽ xuất hiện trước mắt mình.
Cô ấy không phải người đáng sợ, cũng không cần mặt mũi, tài nguyên tốt và tiền mới là thứ cô ấy muốn.
Cô ấy lần này tìm Thời Hạnh, cũng là có ý nghĩ của chính mình. Đã có thể nói ra hai chữ "rút vốn", khẳng định không phải người đơn giản, có lẽ còn khó đối phó hơn Quan Điềm, cho nên cần phải giải quyết sớm một chút.
Đối với loại Phú bà này, chơi sau lưng cũng vô dụng, không bằng gọn gàng dứt khoát, cô ấy mới có thể lựa chọn trực tiếp tới tìm Thời Hạnh.
Nhưng cô ấy nghĩ đến "Cho cô tiền và tài nguyên rời khỏi Lâm Diệc", lại không nghĩ đến "Cho cô tiền và tài nguyên để ở lại."
Nữ phụ tâm cơ thâm trầm, ngơ ngẩn há miệng thở dốc mà "A?" Một tiếng.
"Sao thế? Cái đề nghị này không đủ mê người sao?" Thời Hạnh nhẹ nhàng lắc ly rượu vang đỏ, "Nữ chính phim mới của đạo diễn Trần, tôi cũng có thể đưa đến tay cô, thế nào?"
"...... Cô vì sao......" Vương Tuyết Như không thể tin được nói, "Chẳng lẽ cô muốn để tôi châm ngòi Lâm Diệc và Quan Điềm, sau đó lại cạnh tranh với tôi......"
"Cô nghĩ sai rồi, tôi đối với hắn một chút hứng thú cũng không có." Thời Hạnh cười nói, "Tôi cũng biết, cô có hứng thú với hắn, chẳng qua là cảm thấy hứng thú với ' tài nguyên ' và ' tiền tài ' của hắn."
Cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ cười nói, "Cho nên, cái đề nghị này, đối với cô mà nói chắc là không lỗ?"
Vương Tuyết Như nhấp môi, gắt gao mà nhìn chằm chằm cô, muốn từ trên mặt cô nhìn ra một chút sơ hở.
Nhưng thật đáng tiếc, trên gương mặt tinh xảo của cô, vẫn luôn mang theo tươi cười và điềm tĩnh.
"Làm sao có thể chứng minh, những gì cô nói đều là sự thật?"
Không hổ là sức chiến đấu kéo dài của nữ phụ, cho dù luôn muốn tài nguyên và tiền tài ở trước mắt, vẫn không dễ dàng mắc mưu.
Thời Hạnh nhướng mày, cầm lấy chi phiếu bên cạnh, nhanh chóng viết xuống 500 vạn. Cô đẩy chi phiếu qua, cười nói, "Tiền đặt cọc."
Vương Tuyết Như nhìn tờ chi phiếu, tựa hồ cũng không dám tin tưởng, Thời Hạnh có thể dễ dàng đem 500 vạn này giao cho cô ấy.
Nữ chính "《 thanh mai 》, tôi sẽ chuẩn bị." Thời Hạnh nhấp một ngụm rượu cười nói, "Cô còn câu hỏi nào không?"
"...... Tôi còn một câu cuối cùng."
"Cái gì?"
"Cô thật sự không thích Lâm Diệc sao?" Cô ấy lặng lẽ cất tạm chỉ phiếu vào túi xách, "Một khi đã như vậy, cô vì sao muốn tôi châm ngòi hắn và Quan Điềm? Mục đích của cô, rốt cuộc là cái gì?"
"Châm ngòi chỉ là bởi vì tôi nhàm chán. Mục đích sao, bởi vì ta rất có thời gian, cho nên......"
Cô hơi hơi mỉm cười, "Muốn nhìn hắn thân bại danh liệt mà thôi."
Vương Tuyết Như chấn động.
Có lẽ đây là người phụ nữ đứng trên đỉnh cao?
Cô có thể tùy tùy tiện tiện bỏ ra nghìn vạn, cô có thể tùy tùy tiện tiện là có thể có được vai diễn của đạo diễn nổi tiếng, thậm chí......
Mục đích là "Muốn nhìn hắn thân bại danh liệt", hơn nữa, cô nhất định có thể làm được.
Vương Tuyết Như rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thời Hạnh có thể đưa chi phiếu cho cô mà không nói một lời, cô căn bản không sợ mình không tuân thủ ước định. Bởi vì nếu mình lấy tiền chạy trốn, như vậy chờ đợi bản thân......
Có lẽ chính là kết cục giống Lâm Diệc và Quan Điềm trong tương lai.
Mà một người phụ nữ như vậy, cô ấy vậy mà lại từng coi cô là địch?
Vương Tuyết Như xoay chuyển đôi mắt, rất nhanh đứng lên cười nói, "Được rồi. Cô nói, tôi nhất định sẽ làm được. Tôi và Quan Điềm đều là người Hoa Thị, kế tiếp còn có vài bộ phim diễn với nhau, tuyệt đối sẽ thay cô quan sát thật tốt."
"Được." Thời Hạnh rất vừa lòng. Cô lười biếng mà thay đổi tư thế nói, "Như vậy hôm nay nói chuyện dừng ở đây, tôi bảo tài xế đưa cô trở về."
"Được, cảm ơn Thời tổng."
Vương Tuyết Như vội vàng cười phất phất tay, đi khỏi phòng làm việc.
Cô ấy mới vừa đi hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nói, "Đúng rồi Thời tổng, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện. Chuyện này là tôi ngẫu nhiên nhìn thấy, nhưng chưa từng nói với ai khác."
Thời Hạnh nhướng mày nói, "Chuyện gì?"
"Tại nguyên của Quan Điềm ở Hoa Thị, đã từng không tệ lắm. Ngài biết vì sao đột nhiên, cô ta bị đóng băng không?"
"Có bí mật gì sao?"
"Lúc trước công ty đi Hawaii du lịch, lúc tôi đi ra cửa để đi hộp đêm, nhìn thấy Quan Điềm mặc một bộ đồ ngủ trắng trong suốt đi về hướng càn phìng cuối cùng, nhưng rất nhanh, đã bị người ta đuổi ra. Mà căn phòng cuối cùng kia......"
Vương Tuyết Như dừng một chút rồi nói, "Là...... Phòng của tổng tài chúng tôi."
Tay Thời Hạnh hơi khựng lại, nhìn ly rượu vang đỏ cười nói, "Tôi biết rồi."
Vương Tuyết Như vội vàng gật gật đầu, ngoài phòng làm việc, đóng cửa lại.
"Quan Điềm, tiểu bạch thỏ thuần khiết nhất trong tiểu thuyết, mặc một thân áo ngủ trong suốt đi đến phòng tổng tài, lại bị đuổi ra......" Thời Hạnh nhướng mày nói, "Lượng tin tức này cũng thật lớn."
【 ký chủ, chuyện này chỉ có Vương Tuyết Như biết, cô thật đúng là kiếm được! 】 hệ thống hứng thú bừng bừng nói, 【 tôi rất kích động, chúng ta bây giờ muốn làm gì? 】
"Đi đến Hoa Thị."
【 ngày mai chính là thứ hai, cần tôi giúp cô hẹn trước không?】
"Thứ hai?" Thời Hạnh dừng một chút, lập tức cười nói, "Nếu đã đến thứ hai, vậy trước tiên phải làm một chuyện quan trọng --"
Cô đứng lên, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất, "Chào đón nghệ sĩ mới của chúng ta."
**
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, quần tây bao lấy hai chân thon dài thẳng tắp, chậm rãi đi trên hành lang.
Anh đi rất nhanh, bước chân lại rất nhẹ. Trên mặt trước sau mang theo vẻ tươi cười, làm gương mặt tinh xảo thêm vài phần sắc thái.
Anh dừng lại ở trước căn phòng cuối hành lang, vươn ngón tay thon dài gõ cửa.
"Mời vào."
Người đàn ông trẻ tuổi cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, "Quấy rầy."
"Anh đến báo danh?"
Thời Hạnh đem văn kiện đặt lại trên bàn, đứng dậy, chậm rãi đi về phía anh.
Cô đến trước mặt anh, vươn tay, câu lấy cổ áo, kéo anh đến. Gương mặt anh gần trong gang tấc, phá lệ đẹp mắt.
"Ánh mắt của tôi thật tốt," Thời Hạnh cười nói, "Người cũng thật đẹp."
"Thời tổng cũng vậy."
"Hả?"
Thời Hạnh mới vừa nói ra từ này, liền cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt, cô còn chưa kịp phản ứng lại, rất nhanh, eo cũng bị ôm lấy.
Thời Hạnh sửng sốt, cứ như vậy bị người nắm tay, ôm eo, cả người trời đất quay cuồng --
Người đàn ông trẻ tuổi một tay nắm cổ tay cô, một tay ôm eo cô, cố định cô trên cửa sổ sát đất.
Dựa lưng vào thủy tinh lạnh lẽo, Thời Hạnh nhịn không được cả kinh nói, "Anh làm gì?"
"Thời tổng, cô trêu chọc tôi hai lần, tôi không phản kháng một lần," người đàn ông môi mỏng hơi hơi gợi lên, "Có phải có chút không công bằng không?"