Khoảnh khắc “Trùng Động” gãy làm đôi, đầu óc của Đường Ngọc Phỉ dường như nổ tung. Từng ngóc ngách trong cơ thể như đang đồng loạt kêu gào, thúc giục nàng tiến lên giết chết nữ nhân trước mặt này.
Một khi công cụ liên lạc với thế giới hiện thực bị phá hủy, người chấp hành sẽ tuyệt đối bị cô lập, phải trải qua những ngày tháng tứ cố vô thân trong thế giới nhiệm vụ. Nàng sẽ không thể sử dụng bất kỳ đặc quyền nào, cũng không thể biết trước được tình huống bất ngờ nào có thể xảy ra, chỉ còn nước đợi chết rồi thì chờ công ty tới hốt xác đi. Để đảm bảo an toàn cho “Trùng Động”, không biết bao nhiêu người ở huyễn thế này đã cải tiến không ít thứ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Từ khi chấp hành nhiệm vụ tới nay, đây là lần đầu tiên Đường Ngọc Phỉ phải chịu sự khiêu khích quá đáng như vậy từ người khác.
Nhưng Hách Liên Ngọc Thư đã nhanh như chớp xuất hiện trước mặt nàng, khống chế cổ tay của Tiểu Long Nữ. Tốc độ của hắn nhanh đến khiến cho người khác không phản ứng kịp. Đôi mắt u ám của hắn nhìn chiếc trâm cài tóc đã gãy thành hai nửa trên tay Tiểu Long nữ, giọng nói của hắn bỗng mất đi điệu lười biếng bất cần đời thường ngày: “Sao chiếc trâm cài tóc này lại ở trên tay ngươi?”
Phản ứng của hắn làm cho Thanh Bích không khỏi giật mình: “Là do ngươi đánh rơi hồi trước, ta thấy nó rất lạ nên đã nhặt về chơi thử, vốn định chờ ngươi về rồi trả lại cho ngươi sau.”
“Nếu đã muốn trả lại cho ta, tại sao lại làm gãy nó?” Hách Liên Ngọc Thư vô thức siết chặt năm ngón tay, con ngươi màu xanh sậm bị bóng tối bao phủ, lộ ra vài tia sắc lạnh.
“Ngọc Thư, ngươi bị làm sao vậy? Chỉ là một cây trâm gỗ bình thường thôi mà!” Nhìn vết đỏ ửng trên cổ tay do hắn gây ra, Thanh Bích không nhịn được cất giọng cao hơn một chút. Ánh mắt của Hách Liên Ngọc Thư khiến nàng ta vô cùng sợ hãi. Nói dứt lời, nàng ta bặm chặt môi, uất ức nhìn hắn.
“Cây trâm gỗ bình thường sao?” Đường Ngọc Phỉ khẽ cười một tiếng rồi chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng lướt qua hai người họ, như có như không bỏ lại một câu: “Ta sẽ khiến cho ngươi phải trả cái giá thật đắt.” Nữ chính là cái thá gì? Nàng muốn tìm cách khiến cho đoá sen đục ngầu này phải trả giá vì sự kiêu ngạo đến mức ngu ngốc của nàng ta mà chẳng nề hà rằng bản thân có phải trải qua hơn hàng ngàn năm tu luyện hay không. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cơn đau trên lưng khiến Đường Ngọc Phỉ toát mồ hôi lạnh, bước chân như nhũn ra, nhưng nàng vẫn nghiến răng chịu đựng, không hé môi một lời, trên trán đã nổi đầy gân xanh.
Vừa ra khỏi Mộc Cư không bao xa, Hách Liên Ngọc Thư đã đạp gió xuất hiện trước mắt nàng. Hắn đứng đối diện nàng, trên mặt dường như có vẻ bất an và áy náy. Hắn nhíu mày, thấp giọng nói: “Thỏ tinh.”
“Tránh ra.” Đường Ngọc Phỉ nói không chút khách khí nào. Bây giờ nàng cũng lười hỏi tại sao “Trùng Động” lại ở trên tay hắn, nàng cũng không muốn nhìn thấy cái bản mặt hắn chút nào.
Nam nhân khoác áo bào tím trước mặt không nhúc nhích, duỗi bàn tay như hoa như ngọc ra, để nàng thấy được chiếc trâm cài tóc vừa mới gãy thành hai nửa nay đã nguyên vẹn không sứt sát gì. Hách Liên Ngọc Thư mím môi, do dự nói: “Ngươi làm rơi ở hồ nước nóng.”
“Chỉ là chiếc trâm cài tóc xấu xí thô ráp mà thôi, đã mất tức là mất rồi.” Nàng chỉ mới đến hồ nước nóng sau núi Vạn Loan một lần, vậy mà hoá ra đã sớm bị hắn nhặt được. Bây giờ có trách cũng chỉ có trách nàng bất cẩn, chẳng lấy đâu ra chỗ mà trách người được.
Đường Ngọc Phỉ không thèm liếc “Trùng Động” đã được người kia dùng thuật phục hồi như cũ lấy một cái. Bây giờ nó thật sự chỉ là một chiếc trâm cài tóc bình thường, nàng nhận lại thì có ích lợi gì?
Thấy nàng nổi giận, Hách Liên Ngọc Thư ngăn nàng rời đi: “Thỏ tinh, vốn dĩ ta đã muốn trả lại cho ngươi rồi, có điều….” Hắn không biết nói tiếp như thế nào. Ngay từ đầu hắn giấu chiếc trâm cài tóc là có ý muốn trêu nàng, muốn cho nàng sốt ruột, thế nhưng cái đầu to đùng kia của con thỏ tinh chẳng hề phát hiện ra cây trâm của mình đã bị mất. Thế là hắn cứ giữ chiếc trâm ấy, cũng chả có ý định muốn trả lại cho nàng.
Đường Ngọc Phỉ đang bị đau lưng thực sự cảm thấy rất phiền muộn, cười lạnh nói: “Có điều cái gì? Đại nhân không cần thiết phải chạy theo ta để giải thích nhiều như vậy làm gì đâu. Ngài bỏ Long Cung công chúa lại một mình như vậy, không sợ nàng ta sẽ tức giận sao?”
“Đã là người hầu, cái gì của ta đều là của đại nhân, đại nhân muốn xử trí như thế nào quả thật cũng không cần đuổi theo ta để báo cáo.”
Tâm trạng của nàng đang xấu, cực kỳ xấu, lời nói ra vào thời điểm đó không thể tránh hỏi có chút đâm chọc. Ngày xưa nàng còn có thể cố kỵ thứ gọi là thân phận, vả lại nàng cũng sợ Hách Liên Ngọc Thư sẽ giết chết mình thật. Nhưng bây giờ máu đã xộc tới não, nàng chưa mở miệng chửi hắn đã là tốt lắm rồi.
Thế nhưng Hách Liên Ngọc Thư không tức giận, chỉ tiếp tục bướng bỉnh cản nàng lại, không cho nàng đi.
Khí huyết của Đường Ngọc Phỉ đã thi nhau cuồn cuộn dâng trào khiến nàng phun ra một ngụm máu tươi. Cơ thể nàng mất khống chế, yếu ớt đảo qua đảo lại rồi ngã xuống đất. Trước khi mất đi ý thức, ký ức cuối cùng đọng lại trong đầu nàng đó là cảnh tượng nàng ngã vào trong ngực Hách Liên Ngọc Thư, bên tai liên tục truyền đến tiếng gọi lo lắng của hắn, và sau đó là bóng tối vô tận.
Trong cơn mộng mị, dường như nàng đang ngâm mình trong một bể nước suối ấm áp, dòng nước nhẹ nhàng gột rửa cơ thể nàng, cơn đau dần dần giảm bớt, linh khí trong đan điền trở nên tinh khiết hơn, toàn thân nàng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Sự khoan khoát khiến cho Đường Ngọc Phỉ suýt chút nữa hừ ra tiếng. Bản năng tu hành của nàng thúc giục nàng cần nhiều hơn nữa, thậm chí mở tất cả các lỗ chân lông để hấp thu vào.
Mà nguồn linh khí đó giống như vô tận, mãi cho đến khi cơ thể nàng có xu hướng bão hoà, nàng mới lưu luyến dừng lại.
Có một bàn tay to lớn ấm áp đang áp trên bụng nàng. Đường Ngọc Phỉ cảm nhận rất rõ ràng cảm giác trên bụng mình, lập tức mở to mắt, đập ngay vào mắt nàng đó chính là đôi mắt màu bích quen thuộc kia của Hách Liên Ngọc Thư. Hắn đang ngồi ngược sáng, hàng mi dài phủ bóng lên khuôn mặt đẹp đẽ của hắn. Sắc mặt của hắn có vẻ hơi tái nhợt, nhìn thấy nàng tỉnh lại, hắn lộ ra nụ cười lười biếng thường ngày: “Tỉnh rồi sao?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ nhíu mày, có ý kháng cự đẩy tay hắn ra, tự mình ngồi dậy. Ngay sau đó, nàng phát hiện ra lưng mình đã không còn chút cảm giác đau đớn nào nữa. Linh lực dồi dào trong cơ thể khiến nàng choáng váng đến trợn mắt há mồm, nó gấp hàng vạn lần linh lực trước đây của nàng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng hậu tri hậu giác đưa tay ra sau lưng sờ sờ, làn da trơn bóng mịn màng, không để lại miệng vết thương hay vết sẹo nào.
“Ngài trị thương cho ta sao?” Đường Ngọc Phỉ hoài nghi hỏi hắn. Thằng nhãi Hách Liên Ngọc Thư này có thể nảy ra ý tốt như vậy sao?
Hách Liên Ngọc Thư từ chối cho ý kiến, hừ nhẹ một tiếng đáp: “Ngươi sờ thử đỉnh đầu của mình đi.”
Sờ đỉnh đầu? Đường Ngọc Phỉ khó hiểu nhíu mày, nhưng vẫn giơ tay sờ soạng dưới ánh mắt của anh, đưa tay trực tiếp sờ đỉnh đầu của mình – tai thỏ của nàng đã biến mất.
Ý thức của Đường Ngọc Phỉ vừa nảy ra, chiếc gương trong phòng lập tức bay vèo đến tay nàng. Nàng vội vội vàng vàng soi trái soi phải, phản chiếu trong gương là gương mặt của nàng. Đôi tai thỏ chướng mắt vẫn cư ngụ trên đỉnh đầu nàng đã biến mất tăm hơi, không còn dáng vẻ xấu hổ của một con thỏ cái nữa.
Chẳng lẽ Hách Liên Ngọc Thư lại cho nàng ăn linh quả sao? Mặc dù quá trình này khác với lần trước, nhưng nàng cũng không nghĩ ra cách giải thích nào khác.
Xong khi soi gương thoả thích rồi, Đường Ngọc Phỉ phát hiện ra Hách Liên Ngọc Thư vẫn nhìn mình với nụ cười trên môi. Lúc này nàng mới bỏ gương xuống, hỏi: “Vừa chữa trị vết thương, vừa làm tai thỏ biến mất hộ ta. Ngài đang xin lỗi ta vì chuyện cây trâm sao?”
“Cũng không hẳn.” Hách Liên Ngọc Thư tự nhiên vỗ vỗ đầu nàng: “Dù sao ngươi cũng là người hầu của bản đại nhân, do đó ta không thể để cho ngươi chết một cách dễ dàng như vậy được.”
Đường Ngọc Phỉ muốn không nể nang gì mà bắt lấy tay hắn, nhưng Hách Liên Ngọc Thư đã bắt được, siết chặt ở trong lòng bàn tay mình. Cho dù Đường Ngọc Phỉ có
dụa như thế nào cũng không thoát ra được. Nàng nổi cáu cắn một phát vào cổ tay trắng như ngọc của Hách Ngọc Liên Thư. Nào biết được hắn thật sự không thèm tránh, làn da nhẵn nhụi mềm mại bị nàng cắn nát, mùi máu tươi xộc vào, tràn ngập trong khoang miệng.
“Đồ con thỏ tinh răng nhọn.” Hách Liên Ngọc Thư vươn tay còn lại vỗ vỗ đỉnh đầu của nàng, nhẹ giọng nói nhỏ một câu, nụ cười trên khoé môi không ngớt, thậm chí còn mang theo một chút nuông chiều.
Hắn uống nhầm thuốc rồi sao? Đường Vũ Phi buột miệng, tức giận nói: “Tiểu nhân không cần lời xin lỗi như vậy. Tốt nhất đại nhân vẫn mau đi nhanh đi, nếu công chúa Long Cung biết được, lần sau không chắc chỉ đơn giản có một roi như thế.”
“Ngươi không thích ta ở cạnh nàng ta sao?” Hách Liên Ngọc Thư hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Thích hay không không quan trọng, chỉ cần đại nhân vui vẻ là được.” Nếu nàng không muốn hắn tiếp cận Tiểu Long Nữ, hắn sẽ đồng ý với nàng sao?
Hách Liên Ngọc Thư nhíu mày: “Ngươi còn giận ta à?”
“Tiểu nhân nào dám giận đại nhân, tiểu nhân cảm kích đại nhân còn không kịp nữa là.” Đường Ngọc Phỉ nhếch miệng cười, trong giọng điệu mang theo chút châm chọc: “Tiểu nhân chỉ là một người hầu nho nhỏ thôi, để đại nhân cực khổ chăm sóc như vậy, e là tiểu nhân không dậy nổi.”
“Nếu ta tiếp tục ở lại với nàng ta, ngươi sẽ như thế nào?” Hách Liên Ngọc Thư trầm mặc một lát, hai con mắt nhìn nàng chăm chăm: “Không phải ngươi vẫn luôn miệng nói yêu ta sao? Tại sao ngươi không dùng những cách đó để đuổi tình địch của mình đi? Bây giờ nàng ta đang ở Lạc Mộc Cư.”
Đường Ngọc Phi cảm thấy Hách Liên Ngọc Thư thật sự đã uống nhầm thuốc rồi. Hắn đang nói nhảm cái gì vậy? Nàng cũng không dám đuổi Tiểu Long Nữ trước mặt hắn, giết một con thỏ không khó là bao, vì thế nàng thuận miệng nói: “Để cho nàng ta ở lại đi, tiểu nhân đã di tình biệt luyến rồi. Ta thấy Tiểu Bạch thật sự rất tốt, vị trí của tộc trưởng phu nhân hồ tộc Hách Liên cũng…”
Nàng chưa kịp nói hết câu, đôi môi đã bị Hách Liên Ngọc Thư mạnh mẽ chặn lại. Đường Ngọc Phỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, đầu óc nàng trống rỗng. Mãi cho đến khi Hách Liên Ngọc Thư nắm chặt cằm nàng, cắn cắn môi nàng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hắn buông nàng ta, áp trán hai người vào nhau. Hách Liên Ngọc Thư khẽ thì thầm bên môi cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm xen lẫn uy hiếp: “Thỏ tinh, ngươi muốn trốn đi đâu? Ngươi đã dám trêu chọc bản đại nhân rồi mà còn có gan muốn toàn thân trở ra sao?”
Cơn đau trên môi khiến lý trí của Đường Ngọc Phỉ quay về. Nàng như chẳng do dự chút nào đá vào người Hách Liên Ngọc Thư, đá hắn ra xa mình. Nói cũng lạ, tự nhiên nàng cảm thấy mình bây giờ vừa nhanh trí vừa mạnh mẽ đến lạ, nói không chừng nàng còn đánh bại được cả Tiểu Long Nữ.
Sắc mặt của Hách Liên Ngọc Thư rất tệ, đôi môi xinh đẹp mím thành một đường thẳng tắp.
“Những nữ yêu tinh mà đại nhân từng hẹn hò đều xinh đẹp hơn tiểu nhân rất nhiều, cũng không cần phải bầu bạn với tiểu nhân. Vị công chúa Long Cung này còn là một người có thân thế cực phẩm hơn. Do đó không lí do gì tiểu nhân lại không sẵn lòng chúc phúc cho đại nhân.” Đường Ngọc Phỉ dùng mu bàn tay xoa xoa khoé môi, chậm rãi nói.
Nàng thừa nhận tính cách của mình có chút thù dai, nhưng thằng nhãi Hách Liên Ngọc Thư này quá khó nắm bắt, tâm trạng thay đổi thất thường, lúc nào cũng đem nàng ra để bỡn cợt đùa vui. Bây giờ hắn thích Tiểu Long Nữ, vậy mà còn chiếm tiện nghi của nàng khiến cho lòng nàng khó chịu cực kỳ, thậm chí không nhịn được ác ý nghĩ: “Tên cặn bã này nên bị lấy cắp nội đan!”
Hành động lau miệng của nàng rơi vào mắt của Hách Liên Ngọc Thư khiến cho sắc mặt của hắn ngày càng đen như đáy nồi
Một lúc lâu sau hắn mới cười lạnh hỏi: “Ngươi ghét bản đại nhân chạm vào ngươi đến vậy sao? Trước đây ngươi không như vậy.”
“Nữ nhân luôn thay đổi xoành xoạch, mời đại nhân trở về.” Đường Ngọc Phỉ mỉm cười, làm động tác mời đi thong thả.
Hách Liên Ngọc Thư hơi nghẹn trong ngực, phất tay áo, thật sự bỏ đi.
Đường Ngọc Phỉ nổi giận đùng đùng đuổi hắn đi xong thì nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một hồi. Sau đó lại nằm dài trên giường thất vọng thở dài. Nàng quá xúc động rồi. Cho dù nam phụ có không vừa ý đến mức nào cũng phải nhớ đặt nhiệm vụ lên hàng đầu trước. Bây giờ nhất thời buột miệng ra như vậy, tuyệt vời rồi, sau này không phải nàng lại phải lết cái thân mình đi dọn dẹp mớ hỗn độn đó sao?
Lời nói ra như bát nước đổ đi. Mà nước đã đổ ra ngoài rồi thì khó múc lại được, thật sự khó múc lại được.
Nàng ngắm cái trần nhà đắm đuối rồi không ngừng tự thuyết phục bản thân. Thực ra Hách Liên Ngọc Thư cũng không quá đáng ghét, chỉ là tính cách hắn hơi cặn bã đồi bại một chút, thích trêu hoa ghẹo nguyệt một chút thôi. Ngoài ra còn coi lòng người như đồ chơi, coi mạng người như đồ bỏ đi, hà hiếp nàng quá mức, tính tình ngạo mạn vô lễ một chút…. Tuy rằng nếu kể khuyết điểm ra thì có thể đựng đầy một cái sọt, nhưng tính ra người ta vẫn cứu nàng tới hai lần, trộm vía vẫn còn xứng cái danh chủ nhân của nàng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Mấu chốt nhất chính là, đã đến nước này rồi, rốt cuộc Tiểu Long Nữ vì cái gì vô duyên vô cớ tự vả vào mặt mình?
Huống chi, giữa hai người các nàng bây giờ còn kết thù kết oán.