Nếu như Đường Ngọc Phỉ nhớ không lầm thì con Giao Long này tên là Hắc Thủy. Vốn là sủng vật của Tiểu Long Nữ, ai ngờ Tiểu Long Nữ nuôi tới phát sinh tình cảm luôn. Chỉ có điều Long tộc luôn luôn khinh thường Giao Long. Hắc Thủy ở Long Cung chịu đủ mọi sự châm chọc và kỳ thị, vì thân phận xấu hổ này mà bị Long tộc bỏ rơi. Căn bản là không xứng với Tiểu Long Nữ, vì vậy Hắc Thủy mới nghĩ ra một kế nhằm vào bảo vật của Long Cung – Kim Đan.
Nghe nói, Kim Đan này là bảo vật do một vị Long Vương nào đó để lại sau khi chết, bên trong ẩn chứa nguồn linh lực vô tận. Nếu như Hắc Thủy ăn nó vào thì có thể lập tức lột xác trở thành rồng, tu vi cũng sẽ tăng cao.
Trong kịch bản có nói, hắn thừa dịp Đông Hải Long Vương mở hội thưởng lãm bảo vật, tính kế trộm đi viên Kim Đan này. Kết quả lại bị người ta phát hiện, sau đó bị Đông Hải truy nã, bị đánh cho nửa sống nửa chết. Lúc này, tên quỷ đáng thương Hách Liên Ngọc Thư liền phát huy tác dụng. Tiểu Long Nữ đau lòng sủng vật mình nuôi từ bé đến lớn, trên đường tìm hiếm dược liệu quý hiếm đúng lúc gặp được Hách Liên Ngọc Thư. Sau đó thì thế này, thế kia trộm đi nội đan của Hách Liên Ngọc Thư đưa cho Hắc Thủy trị thương.
Lúc đó Long Cung xảy ra một trận náo động, tin tức lại thật thật giả giả, ngay cả Tiểu Long Nữ cũng không biết Hắc Thủy đã lấy được Kim Đan. Nhưng lúc đó, hắn cũng đã không còn là Hắc Thủy nữa rồi.
Vì sao ư? Bởi vì viên Kim Đan này không phải là đan dược tăng cường tu vi. Mà là hồn đan do vị Long Vương kia để lại, là đường lui đoạt xác hồi sinh do hắn đặt biệt chuẩn bị, kẻ nào xui xẻo ăn vào sẽ lập tức trở thành cái vỏ da người của hắn. Khi đó, Hắc Thủy đã bị tên Long Vương kia đoạt thấy thân thể, hắn đang dần thích ứng với thân thể mới, hơn nữa cũng đang bị trọng thương. Vì thế dứt khoát tiếp nhận sự chăm sóc của Tiểu Long Nữ và nội đan của Hách Liên Ngọc Thư, trong quá trình đó từ từ yêu luôn Tiểu Long Nữ.
Cái vị đen ăn đen* này mới là BOSS lớn thật sự, cũng là nam chính chân chính của cái kịch bản cẩu huyết này. Đợi sau khi hắn hoàn toàn thích ứng với cơ thể mới, thực lực cũng dần khôi phục, Tiểu Long Nữ cũng an tâm chấp nhận cái kết cục này trong sự kinh ngạc ngắn ngủi, từ đó về sau hai người họ sống hạnh phúc bên nhau.
(*Dùng thủ đoạn không sạch sẽ để đoạt lấy món đồ của người khác, mà người đó cũng không phải quan minh chính đại có được.)
Hai nam nhân ở trước mắt chẳng qua cũng chỉ là kẻ giúp nam chính lót sẵn đường mà thôi… Đường Ngọc Phỉ nghĩ như vậy. Cô nhìn Hắc Thủy bằng ánh mắt tội nghiệp, cũng nhìn lại Hách Liên Ngọc Thư bằng ánh mắt đó.
Hách Liên Ngọc Thư không phát hiện được ánh mắt của cô, hắn vẫn đang suy tư nhìn cảnh tượng trước mắt. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hắc Thủy và Thanh Bích ở cách đó không xa vẫn đang lôi kéo nhau. Hình như Hắc Thủy đã hạ quyết tâm, mạnh mẽ gạt đi bàn tay níu lấy cánh tay hắn của Thanh Bích, giọng điệu lạnh lùng và kiên quyết: “Thanh Bích, nàng là người hiểu rõ thân phận của ta ở Long Cung này nhất. Nếu như không đi nước cờ hiểm này thì vĩnh viễn chúng ta cũng không có cơ hội ở bên nhau.”
Hắn vừa xoay người bước đi, Thanh Bích liền cắn môi, dậm chân mà nói: “Ta… Ta sẽ giúp chàng!”
Hắc Thủy ngạc nhiên quay đầu lại, kích động ôm Thanh Bích vào lòng. Hai người lại diễn thêm một màn chàng chàng thiếp thiếp ân ái ngọt ngào rồi mới rời đi. Đường Ngọc Phỉ nghe đến nổi cả da gà, sau khi thấy Hắc Thủy rời đi rồi cô mới nhịn không được kéo tay áo của Hách Liên Ngọc Thư, dùng khẩu hình nói với hắn: Còn nhìn nữa à?
Hách Liên Ngọc Thư liếc cô một cái, ngay sau đó lại trực tiếp bay thẳng đến chỗ của Thanh Bích…
Đường Ngọc Phỉ sửng sốt, không biết hắn lại muốn giở trò gì. Hách Liên Ngọc Thư chưa bao giờ đi lo chuyện bao đồng, chẳng lẽ là ánh hào quang của nữ chính quá mạnh mẽ, chỉ một lần gặp gỡ cũng đã làm hắn không kềm chế được yêu Tiểu Long Nữ rồi? Nhưng mà dựa theo kịch bản thì Hách Liên Ngọc Thư không phải gặp Thanh Bích ở hội thưởng lãm bảo vật.
Không không không! Kịch bản cũng không có nói rằng con hồ ly chết tiệt này có tới dự hội thưởng lãm hay không, tấm bia đỡ đạn đáng thương này chỉ là bị bốn chữ “Các vị tiên nhân” này kéo qua đó thôi, chẳng lẽ tình tiết đã bắt đầu dần phát triển lệch khỏi quỹ đạo của kịch bản sao?
Thanh Bích mới vừa bàn bạc xong kế hoạch trộm đồ thì đột nhiên lại xuất hiện một người lạ mặt, làm cho nàng ta bị dọa một phen. Trong lúc nhất thời, nàng ta không biết nên làm biểu cảm gì cho hợp lý. Cũng may, rất nhanh nàng ta đã bình tĩnh lại, thái độ xa cách nói: “Ngươi cũng là tiên nhân tới tham gia hội thưởng lãm bảo vật à? Ta là Thanh Bích, con gái của Đông Hải Long Vương. Khu vực này là chỗ ở riêng tư của ta, tiên nhân sao lại đi đến đây?”
Chỗ ở riêng tư? Đường Ngọc Phỉ kinh ngạc. Con hồ ly này tùy tiện đi một vòng cũng có thể đi tới chỗ này. Đây chẳng lẽ chính là vận mệnh do ông trời sắp đặt sao, là lực hấp dẫn chết người của nữ chính đối với nam phụ sao? Bây giờ cũng chỉ có cái lý giải này có thể giải thích được tình huống trước mắt thôi.
“Trùng hợp đi ngang qua.” Hách Liên Ngọc Thư phát huy sự quyết rũ không gì bì nổi của mình, nở một nụ cười sát gái, thành công làm gương mặt lạnh lùng của Thanh Bích dịu lại đôi chút, ngay cả khi lý do của hắn khó làm người ta tin nổi.
Nhưng câu tiếp theo hắn nói lại là: “Những lời vừa rồi của Công Chúa, ta đã nghe thấy hết rồi, lẽ nào là… Biển thủ*?”
(*Trộm đồ mà mình được giao trách nhiệm cất giữ.)
Ở phía sau rạn san hô mà mình đang nấp, Đường Ngọc Phỉ không khỏi hít một hơi. Hách Liên Ngọc Thư đúng là không biết nói chuyện mà. Cô thậm chí còn cảm nhận được luồng sát khí chân thật đang ngưng tụ trong mắt của Tiểu Long Nữ. Ống tay áo lay động theo sóng nước, quanh người nàng ta cũng nổi lên những bọt nước nhỏ. Nếu không phải vì khi bị bọt nước dính vào, những loài thực vật ở dưới đáy biển lập tức khô héo thành tro, thì cảnh tượng này đúng là một bức tranh mỹ nhân động lòng người.
“Ngươi đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn ta?” Giọng nói của Thanh Bích lạnh lẽo tựa như hồ nước lạnh, đôi mắt tỏa ra sát khí nồng đậm. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Đã nghe hết tất cả.” Hách Liên Ngọc Thư vẫn giữ nguyên nụ cười đó.
Thanh Bích nhẹ nhàng giơ tay nắm lấy một dây roi làm từ xương rồng. Dây roi được chế tạo từ xương sống của rồng tựa như từ trong không khí xuất hiện ở trên tay Thanh Bích, nhanh đến nổi Đường Ngọc Phỉ cũng nhìn không rõ. Dây roi quét qua mặt đất lập tức để lại những khe nứt.
“Công chúa đánh không lại ta. Nếu thật sự động thủ chỉ sợ sẽ thu hút thêm nhiều người đến đây. Đến lúc đó, chuyện này có muốn giấu diếm cũng không còn đơn giản như bây giờ nữa.” Giọng điệu của Hách Liên Ngọc Thư vẫn là cái dạng lười biếng đó. Nhưng bàn tay lại rất chính xác, nhẹ nhàng đưa ra đã bắt được dây roi rồng, nắm chặt trong tay.
Biết được thực lực của hai người chênh lệch rất lớn, gương mặt xinh đẹp của Thanh Bích có chút tái nhợt. Im lặng trong chốc lát, sau đó đôi mắt xanh thẳm kia rưng rưng nước mắt, giọng nói cũng mềm dịu lại: “Ta không biết ngươi là ai. Còn chuyện này cũng không liên quan gì đến ngươi, ngươi nói ta biển thủ cũng được, tóm lại mất cũng là mất bảo vật của Long Cung. Xin ngươi đừng nói ra.”
Vẻ ngoài của nàng ta vốn đã xinh đẹp, nay vì khẩn cầu nên lộ ra vẻ tủi thân càng khiến cho nam nhân điên đảo thần hồn. Dựa theo bản tính háo sắc của Hách Liên Ngọc Thư thì Đường Ngọc Phỉ không hề nghi ngờ thằng nhóc này đã dao động bởi mỹ nhân kế rồi.
Quả nhiên không sai, tiếng cười khẽ của Hách Liên Ngọc Thư truyền đến, hắn tùy tiện ném trả dây roi cho Thanh Bích rồi nói: “Công chúa hiểu lầm, ta nói muốn tố giác chuyện này lúc nào vậy? Ta không những không nói cho Long Vương biết, mà còn nguyện ý giúp người đoạt lấy Kim Đan.”
Đường Ngọc Phỉ không nhịn được chửi tục ở trong lòng, giơ ngón giữa ở sau lưng Hách Liên Ngọc Thư.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Có mục đích gì?” Thanh Bích càng cảnh giác hơn lúc vừa rồi mà nhìn hắn chằm chằm.
“Đừng lo lắng. Sớm đã nghe nói tiểu công chúa của Đông Hải Long Vương có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khí chất thoát tục. Hôm nay đến đây, chỉ vì muốn được gặp mặt.” Giọng điệu của Hách Liên Ngọc Thư lại nhu hòa thêm vài phần, ôn nhu đến nổi có thể vắt ra nước luôn rồi: “Tại hạ tên là —— Hách Liên Ngọc Thư.”
Cái tên này vừa ra khỏi miệng, không hề ngạc nhiên khi trên mặt của Thanh Bích liền lộ ra một loạt biểu cảm. Ta hiểu rồi, ta biết rồi.
Thằng nhóc này đúng là… Tiếng xấu đồn xa.
Dường như Hách Liên Ngọc Thư đã quên rằng mình còn dẫn theo một người hầu. Rất nhanh đã cùng Tiểu Long Nữ nói chuyện vô cùng vui vẻ. Thằng nhóc này sinh ra đã là bạn của phái đẹp, hắn rất biết cách chiếm được lòng yêu thương của con gái, cộng thêm cái vẻ ngoài quá mức quyến rũ. Làm cho vẻ phòng bị trên mặt của Tiểu Long Nữ lung lay, cũng đã sắp phát triển đến giai đoạn chỉ hận đã gặp nhau quá muộn.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ biết Tiểu Long Nữ trong kịch bản là một đóa hắc tâm liên. Đoán chừng lúc này đây nàng ta đã bắt đầu tính toán làm thế nào để lợi dụng Hách Liên Ngọc Thư. Con hồ ly đáng thương này còn tưởng rằng đối phương đã bị sức quyến rũ của mình làm cho điên đảo, hứng thú tưng bừng cùng nàng ta thương lượng kế hoạch trộm Kim Đan.
Đường Ngọc Phỉ núp ở trong chỗ tối không dám động đậy, đứng mỏi cả chân, trực tiếp biến thành con thỏ nằm bẹp dưới rạn san hô. Diễn đàn Vietwriter.vn
Chờ tới khi Hách Liên Ngọc Thư đưa Tiểu Long Nữ về phòng nàng ta rồi trở ra thì không biết đã qua mấy canh giờ. Đường Ngọc Phỉ lập tức kéo vạt áo của Hách Liên Ngọc Thư rồi leo lên người hắn, cùng nhau trở về phòng khách.
“Đại nhân, ngài quen biết vị công chúa kia?” Hình như tâm trạng của Hách Liên Ngọc Thư rất tốt, khóe môi vẫn luôn nhẹ nhàng cong lên, Đường Ngọc Phỉ thử thăm dò hỏi một câu.
“Mới vừa quen biết.”
“Chuyện đó, ngài thật sự muốn giúp nàng ta trộm Kim Đan sao? Tuy rằng tiểu nhân thiếu hiểu biết, nhưng cũng nghe ra viên Kim Đan này không phải vật tầm thường. Nếu như để Đông Hải Long Vương biết có liên qua đến đại nhân, sẽ khó tránh phiền phức.”
“Trộm một món đồ mà thôi, Long Vương có nhiều bảo bối như vậy, nào lại để ý đến?”
Giọng điệu của Hách Liên Ngọc Thư vẫn rất tùy ý. Với tinh thần của một người làm nhiệm vụ, Đường Ngọc Phỉ vẫn tận tình khuyên bảo hắn như cũ: “Tuy là nói vậy, nhưng đại nhân ngài đây chỉ mới vừa làm quen với vị công chúa kia. Nếu một ngày nào đó, chuyện này bị phát hiện thì không có gì để bảo đảm nàng ta sẽ không khai ra ngài.”
Hách Liên Ngọc Thư nghe xong quay đầu nhìn cô chằm chằm. Đôi đồng tử màu xanh thẫm kia hàm chứa ý nghĩ sâu xa, tựa như một cái hồ sâu không thấy đáy: “Thỏ tinh, hình như ngươi rất quan tâm đến chuyện này? Bổn đại nhân làm việc tự có chừng mực, không cần ngươi nhắc nhở.”
Ngươi có chừng mực cái rắm í! Rõ ràng đã bị Tiểu Long Nữ kia mê hoặc đến quên cả lối về rồi. Vừa gặp mặt đã gấp đến nổi chung tay làm chuyện xấu với người ta. Đường Ngọc Phỉ âm thầm chửi tục, bên ngoài lại lập tức lắc đầu, đôi mắt hiện ra vẻ lo lắng: “Đại nhân, tiểu nhân một lòng trung thành với ngài. Trước là buồn khi ngài buồn, sau là vui khi ngài vui. Đại nhân vinh thì tiểu nhân vinh, đại nhân nhục thì tiểu nhân cũng cùng nhục, cho nên cái chuyện nguy hiểm này hay là chúng ta đừng có làm.”
“Sao vậy, ngươi sợ bổn đại nhân liên lụy đến ngươi?” Hách Liên Ngọc Thư cười lạnh.
“Không không không. Ý của tiểu nhân chính là chúng ta nên phòng trước vẫn tốt hơn. Thừa lúc chuyện xấu vẫn chưa phát sinh trực tiếp bóp chết nó từ trong trứng nước.”
Đường Ngọc Phỉ vẫn muốn nói tiếp, nhưng nụ cười trên môi của Hách Liên Ngọc Thư đã dần phai nhạt. Dường như đã mất hết kiên nhẫn trước những lời khuyên của cô, nhìn cô rồi lãnh đạm nói: “Thỏ tinh, đừng quên thân phận của ngươi.”
Một khắc này, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy nam nhân áo tím có dung mạo tuyệt thế ở trước mắt đã biến thành dáng vẻ thờ ơ và xa cách của lần đầu gặp mặt. Dường như những gần gũi và thân thiết trong khoảng thời gian này đều chỉ là ảo giác. Mặc dù hắn luôn cười một cách thản nhiên như vậy, nhưng nụ cười kia lại không ở trong ánh mắt. Hắn tùy ý định đoạt sống chết của kẻ khác mà chẳng hề thương tiếc những sinh mệnh đó.
Nói cho cùng, hắn vẫn là một tiên nhân cao cao tại thượng. Mặc dù khi trở về núi Vạn Loan, sống cùng với những yêu tinh khác thì bản chất vẫn không giống, có thể bình tĩnh ngồi ở đây nói chuyện với cô đã là nhân nhượng lớn nhất của hắn rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nghĩ như vậy, Đường Ngọc Phỉ không nhịn được thở dài trong lòng, xem ra là không khuyên bảo được rồi.
Cô rũ người cúi đầu, hai lỗ tai thỏ cũng thuận theo ngoan ngoãn cụp xuống: “Là tiểu nhân quên mất thân phận của mình.”