Vừa đi đến cửa phòng đã thấy một người loạng choạng từ bên trong chạy ra, cả người trực tiếp đụng vào Đường Ngọc Phỉ, đụng một cái làm cô lảo đảo. Đường Ngọc Phỉ ngước mắt nhìn lại, phát hiện là một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài được vấn thành hai búi tóc, chỉ có điều là khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, gương mặt trái xoan xinh đẹp chỉ toàn là nước mắt.
Đây không phải là cô cháu gái của trưởng lão nào đó được Hách Liên Ngọc Thư nhìn trúng sao? Đường Ngọc Phỉ hơi kinh ngạc, đang định mở miệng hỏi thử, cô gái kia lại trực tiếp đẩy cô ra rồi chạy mất. Vì vậy, Đường Ngọc Phỉ đành phải nuốt những lời định hỏi vào bụng, không cần nói cũng biết, nhất định là do con hồ ly trứng thối Hách Liên Ngọc Thư làm con gái người ta đau lòng rồi.
Đẩy cửa phòng ra nhìn xung quanh một vòng, trà ở trong phòng vẫn đang bốc khói, lại không thấy Hách Liên Ngọc Thư đâu, trên bàn lại đặt một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh tế vô cùng bắt mắt.
Chắc là do cô gái vừa rồi để lại, Đường Ngọc Phỉ trầm ngâm suy nghĩ, vô cùng tò mò muốn nhìn xem bên trong là cái gì. Vì vậy, hé mở cái hộp ra một đường nhỏ, nào ngờ xông thẳng vào mũi cô là một luồng hương thơm, xông đến nổi đầu óc cô choáng váng, ngoài ra bên trong lại chẳng có thứ gì cả.
Gặp quỷ à, sao lại tặng cái hộp không chứ? Trong lòng Đường Ngọc Phỉ buồn bực, sau đó đậy cái hộp lại, định bụng một lát Hách Liên Ngọc Thư trở về thì để hắn tự xử lý.
Đường Ngọc Phỉ kéo cái ghế ra, rót cho mình một ly trà thong thả ngồi đó uống trà đợi hắn về, ngồi đợi một lát lại cảm thấy cả căn phòng đều tràn ngập hương thơm, chính là mùi hương bên trong cái hộp kia, ngửi ngửi lại thấy…… Lâng lâng. Cô lắc lắc cái đầu không rõ tại sao lại đang quay cuồng của mình, cảm thấy thân thể dần dần nóng lên, vì vậy cô nới lỏng vạt áo.
Hách Liên Ngọc Thư không tìm được thỏ tinh, trong lòng bực tức, sau đó suy nghĩ lại mình mới là chủ nhân, kiểu gì cũng nên để con thỏ tinh kia đi tìm mình mới phải, nghĩ vậy liền hờn dỗi trở về phòng.
Vừa mới bước vào cửa, một bóng dáng màu trắng xoẹt qua ập tới, có thứ gì đó trực tiếp nhào vào lòng hắn.
“Đại nhân, sao tới bây giờ ngài mới về, tiểu nhân chờ người đã nửa ngày rồi.” Thỏ tinh nằm trong lòng mặc một chiếc áo lông vũ trắng như tuyết, hai tay còn ôm chặt eo của hắn, vùi đầu cọ tới cọ lui lên ngực hắn, giọng nói mềm mại quyến rũ còn mang theo một chút oán trách, cả nửa ngày Hách Liên Ngọc Thư cũng không có phản ứng gì.
Cuối cùng con thỏ tinh này cũng biết sợ, còn biết học cách lấy lòng rồi?
Vì vậy, Hách Liên Ngọc Thư mặt không đổi sắc đi đóng cửa lại, sau đó mới dùng uy nghiêm của đại nhân ra lệnh: “Ai cho phép ngươi ôm bổn đại nhân như vậy, mau buông ra.”
Hai cái tai thỏ trong lòng rung rung, Đường Ngọc Phỉ cũng không có buông tay, chỉ nói: “Đại nhân, ngài quên trước đó đã nói muốn tiểu nhân thể hiện cho tốt vào sao, bây giờ chỉ có hai người chúng ta……”
Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra hết, lời nói ám chỉ quá mức trực tiếp làm cho Hách Liên Ngọc Thư bị sặc một tiếng, nhéo lấy cái tai thỏ của cô để giấu đi sự thất thố của mình, lên giọng uy hiếp nói: “Đồ thỏ tinh nhà ngươi, có phải đã không cần chân thỏ nữa rồi hay không, còn dám dĩ hạ phạm thượng*, có lẽ gần đây bổn đại nhân đã quá dung túng ngươi rồi.”
(*Nhỏ mà dám xúc phạm đến bề trên, tui để luôn Hán Việt cho nó vần.)
“Bên cạnh đại nhân có biết bao nhiêu nữ yêu chứ, thêm một người như tiểu nhân cũng không tính là nhiều đâu, hôn một cái là được rồi.”
Vừa nói xong Đường Ngọc Phỉ đã nhanh như chớp nhón chân lên rồi ngẩng đầu, nào ngờ lại hôn trật, chỉ chạm vào khóe môi của Hách Liên Ngọc Thư.
Đồ thỏ tinh dám làm càng! Đầu óc của Hách Liên Ngọc Thư lúc này đang trống rỗng, đến cả cánh tay của mình hắn cũng không biết phải để ở chỗ nào.
“Ngươi……” Hách Liên Ngọc Thư đang muốn nói gì đó, lại phát hiện hai gò má của con thỏ tinh kia đỏ hồng, đôi mắt vốn trong trẻo to tròn lại đang kép hờ, như đã hiểu rõ, Hách Liên Ngọc Thư theo bản năng nhìn đến trên bành, cái hộp kia đúng là đã từng mở ra.
“Nàyp thỏ tinh, ngươi đã mở cái hộp kia?” Hách Liên Ngọc Thư im lặng một lát, sau đó nắm chặt cằm cô chỏi.
“Mở rồi, là tiểu tình nhân của ngài đem tới đó, giận rồi sao?”
Đường Ngọc Phỉ bĩu môi, tránh khỏi bàn tay của hắn, sau đó đẩy hắn ra quay đầu loạng choạng bước đi, kết quả lại vướng phải chân bàn, cả người trực tiếp ngã về phía trước.
Hách Liên Ngọc Thư vội vàng bước tới đỡ cô, gân xanh trên trán đều nổi lê.: “Tiểu tình nhân gì chứ?”
“Chính là cô cháu gái của trưởng lão nào đó mà ngươi nhìn trúng ở buổi tiệc xem mắt hôm nay đó.” Có lẽ Đường Ngọc Phỉ cảm thấy dựa vào người hắn rất thoải mái, nên rất ngoan ngoãn nằm yên ở trong lòng hắn không động đậy, rồi nhìn hắn chằm chằm nghiêm túc nói: “Trước khi ta bước vào còn nhìn thấy người ta bị ngài chọc khóc nữa kìa, Hách Liên Ngọc Thư ngài đúng là một con hồ ly cực kỳ cực kỳ xấu xa, trêu hoa ghẹo nguyệt, lòng lang dạ sói.”
“……” Hay là bây giờ hắn buông tay để con thỏ tinh này té chết luôn.
Nhưng hắn lại trầm tư, sau đó khóe môi cong lên tươi cười nói: “Ngươi ghen sao?”
Bang một tiếng vang lên, tay của con thỏ tinh này tay không hề thương tiếc đánh thẳng lên mặt hắn, theo sau là cảm giác ê ẩm nóng rát, hắn lại nghe thấy giọng nói của con thỏ tinh này vang lên: “Đừng như có nhìn ta rồi cười xấu xa như vậy, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi.”
Mặt của Hách Liên Ngọc Thư đen như đít nồi, chỉ hận không thể trực tiếp bóp chết cô, con thỏ này dám nói với mình như vậy?!
“Ta ghen gì chứ, dù ngài có đi tìm thêm mấy chục tiểu tình nhân đi nữa, cũng không liên quan gì đến ta, chỉ cần ngài đừng đi tìm cô con gái bé bỏng của Đông Hải Long Vương kia là được” Đường Ngọc Phỉ lấy tay về, buồn ngủ ngáp một cái nói: “Bà đây sẽ không yêu người cả thể xác lẫn tâm hồn đều không sạch sẽ như ngươi, chờ đến lúc ta xử lý xong đóa hắc tâm liên Tiểu Long Nữ kia sẽ đi khỏi đây……”
Càng nói âm thanh càng nhỏ, cuối cùng cái đầu của Đường Ngọc Phỉ nghiêng qua một bên, đã ngủ rất say rồi.
“Đồ thỏ tinh nhà ngươi, ngươi nói ai cả thể xác lẫn tâm hồn không sạch sẽ?” Hách Liên Ngọc Thư cực kỳ chính xác nắm lấy trọng tâm của câu chửi mắng, nghiến răng nghiến lợi lắc Đường Ngọc Phỉ hỏi, nhưng Đường Ngọc Phỉ hật sự đã ngủ rồi, dựa vào trong lòng hắn không có đáp lại, có lắc thế nào thì cô cũng chỉ nhíu mày rồi lại cọ lung tung trong lòng hắn.
Tức giận với người đang ngủ như chết thì chỉ có nước ôm một bụng tức không thể phát ra được, Hách Liên Ngọc Thư nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say trong lòng một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới vừa rồi cô nói sẽ rời khỏi đây.
Thì ra cô luôn muốn rời khỏi hắn? Đôi lông mày của Hách Liên Ngọc nhíu lại, những lời này làm hắn không thoải mái chút nào.
Rõ ràng là chỉ là một con thỏ tinh mới biết biến hình, cũng chưa bao giờ đi khỏi Vạn Loan sơn, sao cô lại biết con gái của Đông Hải Long Vương? “Tự tay xử lý đóa hắc tâm liên kia” lại có ý gì? Đôi mắt Hách Liên Ngọc hạ xuống tự hỏi, ôm con thỏ ngủ như chết này lên.
Lại có vật gì đó từ trong lòng cô rơi ra, đinh một tiếng rơi trên mặt đất, Hách Liên Ngọc Thư lần theo âm thanh nhìn qua, là một miếng ngọc bộ sáng óng ánh, có hình dạng một con hồ ly sinh động như thật.
Khóe mắt hắn híp lại, đôi môi mỏng mím chắt, buồn bực ở trong lòng lại nhiều thêm. Nhìn chằm chằm cả nửa ngày mới ôm thỏ tinh vào trong phòng, sắc mặt nặng nề.
Sắc trời dần dần sáng, mặt trời cũng đã lên cao, cái bóng cũng càng lúc càng nhỏ.
“Ưm——” Đường Ngọc Phỉ xoa đầu, cảm thấy đầu óc choáng váng, nặng nề lại vô cùng nhứt.
Ngồi dậy lại phát hiện nơi này không phải là phòng ngủ của mình, dưới thân là một chiếc giường ngọc bích rộng rãi, được lót cả mấy lớp đệm giường êm ái, thoải mái vô cùng, những hoa văn phức tạp trên chăn được dùng chỉ vàng để thêu, xung quanh là mành lụa trong suốt nhẹ nhàng rũ xuống, hương thơm nhẹ nhàng lượn lờ dư chui vào khoan mũi, lại có chút giống với mùi hương trên người của Hách Liên Ngọc Thư.
Đường Ngọc Phỉ gõ đầu mình, nhưng một chút ký ức của tối hôm qua đều không có.
Mang theo một bụng nghi hoặc xuống giường đi ra ngoài, lại bất ngờ phát hiện Hách Liên Ngọc Thư đang ngồi ở cái bàn phía trước, tà áo màu tím dài buông xuống chạm đến mặt đất, hai ngón tay hắn cầm lấy ly trà nhỏ, sau khi nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười không rõ: “Tỉnh rồi?”
Đột nhiên Đường Ngọc Phỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo, hình như có một dự cảm không lành.
Chuông cảnh báo nguy hiểm trong đầu vang lên khiến Đường Ngọc Phỉ lặp tức nịnh nọt cười hỏi: “Đại nhân, chuyện gì đã xảy ra vậy, tiểu nhân sao lại ngủ ở đây?”
Hách Liên Ngọc Thư đặt ly trà xuống, chỉ vào cái hộp vẫn đang đặt ở trên bàn, cười càng tươi: “Còn nhớ cái hộp này không?”
Đường Ngọc Phỉ mở to mắt gật đầu.
“Đây là mê dược đặc biệt của hồ tộc Hách Liên, nếu là phàm nhân hoặc tiểu yêu có tu vi thấp ngửi phải một lượng nhỏ sẽ làm cho họ thần trí mê mang.” Hách Liên Ngọc Thư chậm rãi nói: “Xem số lượng mà ngươi đã ngửi phải, không biến thành kẻ ngốc đã là may mắn rồi.”
Mê dược?! Đường Ngọc Phỉ ngẩn ngơ, ai mà ngời tiểu tình nhân của Hách Liên Ngọc Thư sẽ tặng loại đồ này chứ, còn đựng trong cái hộp đẹp như vậy, người xưa nói không sai, tuyệt đối không được đụng vào đồ của người lạ. Cô ủ rũ liếc nhìn sắc mặt của Hách Liên Ngọc Thư, cẩn thận hỏi: “Đại nhân, vậy chắc tối qua tiểu nhân không có làm gì sai phải không?”
Trả lời cô chỉ có tiếng cười lạnh của Hách Liên Ngọc Thư, trong lòng Đường Ngọc Phỉ bất an, nhưng thật sự là nhớ không ra.
Sau một lúc lâu, cô mới khô khan phun ra một câu: “May mắn không phải là xuân dược.”
Biểu cảm trên mặt Hách Liên Ngọc Thư rạn nứt, đè nén lại giọng điệu nhìn cô, lại thấy con thỏ tinh này đang thở phào nhẹ nhõm.
Bỏ đi…… Da mặt con thỏ này dày lắm, cuối cũng vẫn ôm một bụng tức, Hách Liên Ngọc Thư nhịn không được bắt đầu tính sổ, không biết từ đâu lấy ra một miếng ngọc bội hỏi cô: “Cái này từ đâu mà có?”
Đường Ngọc Phỉ hơi kinh ngạc, theo bản năng sờ vào trước ngực mình, miếng ngọc bội cất ở trong ngực đúng là không thấy đâu nữa, vì vậy thành thật trả lời: “Là Tiểu Bạch tặng, tiểu nhân đang định tìm cơ hội trả lại, ngọc bội này nhìn qua không phải là vật tầm thường, tiểu nhân không nhận nổi.”
“Tiểu Bạch?” Mặt của Hách Liên Ngọc Thư đen thui, nụ cười cũng tắt luôn: “Ngươi quen hắn?”
“Hôm qua lúc ra ngoài đi dạo, vừa đúng thấy hắn bị mấy con hồ ly khác ức hiếp, tiểu nhân nhớ đến câu nói thấy chuyện bất bình phải ra tay tương trợ nên đã giúp hắn giải vây, đây là quà tạ ơn của hắn.”
Hách Liên Ngọc Thư yên lặng nghe xong đầu đuôi câu chuyện, xoay xoay miếng ngọc bội tinh xảo trong tay, lòng bàn tay của hắn trơn bóng, làn da trắng nõn tinh tế, còn đẹp hơn cả miếng ngọc bội này, Đường Ngọc Phỉ nói xong nhịn không được nhìn thêm mấy lần, lại nghe thấy hắn cười nhạo: “Ngươi cũng thật thông minh, tự biết nhận không nổi. Ngọc bội này ở hồ tộc Hách Liên được xem như tín vật định tình, nếu như tặng cho người khác thì xem như đã đưa sính lễ.”
Nói xong Hách Liên Ngọc Thư ngước mắt nhìn cô, không ra cảm xúc trên mặt, đôi mắt xanh thẫm như phỷ thúy kia lại vô cùng bình bình: “Tiểu Bạch trong miệng ngươi tên thật là Hách Liên Bạch, là cháu trai của đại trưởng lão, cũng là người có nhiều khả năng được chọn trở thành tộc trưởng đời tiếp theo của hồ tộc Hách Liên nhất.”
Đường Ngọc Phỉ nghe xong, miệng đã há to đến mức đủ để nhét một quả trứng gà rồi, cũng không biết sao lại bất ngờ như vậy.
Con ngân hồ do mình tiện tay cứu được lại có lai lịch lớn đến vậy! Hắn còn muốn đính ước với mình! Hắn còn có khả năng sẽ trở thành tọc trưởng của hồ tộc Hách Liên! Cô thật sự muốn đồng ý rồi, chẳng phải sau này cả Hách Liên Ngọc Thư cũng phải cung cung kính gọi cô một tiếng Tộc trưởng phu nhân hay sao?!
Miếng nhọc bội này đúng là đồ tốt, cô cầu còn không được…… Đường Ngọc Phỉ cảm thấy ánh mắt của Hách Liên Ngọc Thư đặt biệt lạnh lẽo, có cảm giác tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết cô.
Vì vậy cô bụp một tiếng quỳ xuống: “Trong lòng tiểu nhân chỉ có đại nhân ngài, ngoài ra đều không thể tự dối lòng được!”
“Ừm.” Hách Liên Ngọc Thư chậm rãi nhẹ nhàng ừm một tiếng, âm cuối còn quyến rũ kéo dài: “Xem như ngươi thức thời, sáng nay bổn đại nhân đã từ chối giúp ngươi rồi.”