Bên cạnh có thứ gì đó vừa ấm ấm lại vừa hôi thối đang đẩy mình, theo phản xạ Đường Ngọc Phỉ liền nhích qua chỗ khác, kết quả lại đụng tới một thứ gì đó cũng vừa ấm lại vừa thối, còn có cảm giác sờ trúng lông tơ mềm mềm nữa.
Đường Ngọc Phỉ lập tức mở to mắt, trong bóng tối thị lực của cô lại đặc biệt rõ ràng, vật ở trước mắt là một quả bóng lông xù màu xám, nó ở gần đến mức sắp dính vào mặt cô. Cô tập trung nhìn một lát, hình như là cái mông của một con thỏ?!
Mẹ ơi! Cô sợ đến mức lập tức lùi về sau, kết quả là gây náo loạn cả chuồng thỏ, trong cái chuồng chật chội có một đám thỏ chân ngắn nhảy lung ta lung tung, đẩy tới đẩy lui, thiếu chút nữa là đẩy Đường Ngọc Phỉ bị nội thương luôn rồi. Cuối cùng cô cũng ý thức được, mẹ nó cô cũng biến thành một con thỏ!
Sau khi nhận thức được hình dạng của mình ở thế giới này, Đường Ngọc Phỉ thiếu chút nữa là ngất luôn rồi, nam phụ nhà nào sẽ đi thích một con thỏ chứ? Nhiệm vụ lần này không có cách nào thực hiện rồi! Vì thế cô lập tức nổi giận đùng đùng lợi dụng “Trùng động” đã biến thành một nhúm lông để gọi cô thư ký nhỏ, cũng may “Trùng động” đã hoàn thiện đến cấp độ có thể sử dụng ý thức để nói chuyện rồi, nếu không cô thật sự sẽ trầm cảm mà chết đó.
“Gần đây năng lực nghiệp vụ của huyễn thế sao lại tệ đến mức này chứ! Tôi biến thành một con thỏ thì thực hiện nhiệm vụ kiểu gì đây?” Đường Ngọc Phỉ tưởng tượng bản thân đang chửi ầm lên.
“Đường tỷ à, hình như hệ thống xảy ra chút vấn đề, cho nên nhân vật lần này là được tuyển chọn ngẫu nhiên.”
“Cho dù là ngẫu nhiên thì tốt xấu gì cũng để cho tôi làm người đi? Đem tôi đi hầm rồi để nam phụ ăn một bữa thịt thỏ thì cậu ta có thể nhận được ấm áp sao?!”
“Nhưng mà, nhân vật một khi đã xác định rồi thì không còn cách nào thay đổi đâu.”
Một ngụm máu nghẹn ở trong cổ họng Đường Ngọc Phỉ, không thể sửa lại nhân vật, chẳng lẽ cô không biết sao? Nhưng làm một con thỏ thì làm cách nào để dụ dỗ nam phụ? Nếu như lựa chọn thoát khỏi thế giới này thì nhất định sẽ bị phán làm nhiệm vụ thất bại, nghĩ lại thì thật không cam tâm.
Thư kí nhỏ dường như nhận ra được nỗi buồn trong lòng Đường Ngọc Phỉ, vội vàng an ủi nói: “Chị Đường, thiết kế bối cảnh của nhiệm vụ lần này là thế giới tiên hiệp, chị có thể dựa vào tu luyện để biến thành hình người, chỉ cần tu luyện khoảng mấy trăm năm hay là một ngàn năm……” Thư kí nhỏ nói tới đây nói thì không nói nữa, thời gian tu luyện dài như vậy, đợi đến hoa kim châm cũng lạnh rồi.*
( Hoa kim châm được trồng rất nhiều ở một quận của tỉnh Hồ Nam Trung Quốc, nơi đây khi đãi tiệc thì nó là món được mang lên cuối cùng. Cách nói “Đợi đến hoa kim châm cũng lạnh rồi” ý chỉ khiến người ta phải chờ đợi lâu, đợi đến món hoa kim châm cuối cùng được mang lên cũng lạnh rồi.)
Ngay khi hai người đang rơi vào im lặng thì Đường Ngọc Phỉ nhanh nhạy cảm nhận được có hai tiếng bước chân từ xa đi lại gần, sau đó một tia sáng mãnh liệt lại chen vào thế giới đen thẳm một màu của cô, dọa một đàn thỏ nhát gan đến cả động đậy cũng không dám —— Là do có người đã kéo tấm vải che cái lồng thỏ lên.
Cùng lúc đó: “Trùng động” cũng không hề báo trước mà bị đứt đoạn.
Một gương mặt to tròn như cái mâm bỗng nhiên đến gần trước mặt Đường Ngọc Phỉ, làm Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức suýt nữa là nhồi máu cơ tim rồi. Gương mặt này nhìn có vẻ như là dáng vẻ của một cậu nhóc mười hai mười ba tuổi, trên má còn mọc vài sợi lông tơ mỏng manh trắng mịn, đôi mắt nhỏ đen nhánh mang theo vài phần giảo hoạt, ở dưới đôi mắt còn có hai quầng màu đen, càng nhìn lại càng giống một con gấu mèo đã thành tinh.
Chỉ thấy gương mặt cậu ta có chút nghi hoặc lẩm bẩm một câu: “Sao mà đột nhiên lại náo loạn lên vậy, có phải là bị tiêu chảy rồi không?”
Phía sau cậu lại vang lên một giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Để ý nhiều như vậy làm gì chứ, cũng nên đem cái lồng thỏ này đưa ra đi, đừng làm đại nhân mất hứng.”
Vì thế tấm vải che kia lại bị buông xuống, mấy con thỏ trong lồng sắt lại một lần nữa rơi vào bóng tối, lắc lư một hồi, Đường Ngọc Phỉ mới biết là bọn họ đã xách cái lồng thỏ lên. Chỉ là hiện tại cô không rảnh để đi suy đoán sẽ bị đem đi đâu, bởi vì “Trùng động” đã đem thông tin của thế giới nhiệm vụ này chuyển cho cô.
Đây là thế giới ma quỷ hồn, tinh quái, yêu ma và thần tiên cùng tồn tại, linh khí dồi dào, người phàm muốn tu tiên, động vật thực vật cũng muốn tu tiên, bản thân cô lại không có chút tiên duyên nào mới rơi vào động yêu tinh.
Nam phụ của nhiệm vụ lần này tên là Hách Liên Ngọc Thư, là thiên tài hiếm có của Hách Liên Hồ tộc, ngàn năm trước đã đắc đạo thành tiên, tu vi cao thâm, pháp lực cao cường, đáng tiếc là một tên không sợ trời không sợ đất, cảm thấy cuộc sống của thần tiên quá là nhàm chán, vì thế đã ở nơi mình sinh ra chiếm núi làm vua, thu nhận một đám yêu tinh làm đàn em, kể từ đây tất cả những sinh vật ở vùng này đều lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Trùng hợp chính là, Đường Ngọc Phỉ đã rơi vào núi của hắn, rơi vào động hồ ly của hắn.
Tính cách của con hồ ly này lại cổ quái, hỉ nộ vô thường. Thường ngày nhàn rỗi không có việc gì thì việc hắn yêu thích nhất chính là giết vài con yêu tinh để làm đồ nhắm rượu, còn hay đến Nhân giới để câu dẫn mỹ nữ, nhìn bọn họ vì mình mà đòi sống đòi chết thì sẽ cho rằng đây là do mị lực mê người của bản thân phát ra. Bọn yêu tinh trên núi lại e ngại tu vi của hắn nên chỉ dám uất hận ở trong lòng mà chả dám nói gì, chỉ có thể ngày ngày chịu đựng ức hiếp, một ví dụ hoàn mỹ cho cái gọi là lời của kẻ mạnh chính là đạo lý.*
( Nguyên văn là “Bàn tay lớn chính là đạo lý cứng”, ý nghĩa tương tự nhau, tại mình không biết dịch kiểu nào cho vần ^-^.)
Trong kịch bản có viết, hắn cứ tác oai tác quái mấy trăm năm như vậy, vào một lần khi ngao du Đông Hải thì gặp được nữ chính, cũng chính là cô con gái bé bỏng của Đông Hải Long Vương, từ đó về sau không tự chủ được mà đem lòng yêu nàng, cũng vì nàng mà giữ mình trong sạch thủ thân như ngọc.
Mọi người đều nói nữ nhân có thể làm tra nam hồi tâm thì chỉ có hai loại, một loại là dạng đơn thuần giống như tờ giấy trắng làm cho hắn ta tự mình hổ thẹn, loại còn lại chính là thủ đoạn còn cao hơn hắn ta, Tiểu Long Nữ này thì thuộc về kiểu người thứ hai.
Sau khi nàng ta biết Hách Liên Ngọc Thư đem lòng ái mộ mình, thì càng ra sức câu dẫn, làm hắn mê mệt đến thất điên bát đảo rồi ăn cắp nội đan của hắn đưa cho người trong lòng của mình —— Một con giao long, đợi sau khi giao long tu thành chính quả thì một cước đá văng Hách Liên Ngọc Thư. Hách Liên Ngọc Thư bị tổn thương về tình cảm lại bị mất tu vi, các yêu tinh ở trên núi cũng không còn phục tùng hắn nữa, kết cục cuối cùng chính là thê thảm cô độc suốt đời.
Tuy rằng cô biết con hồ ly này chính là đối tượng trong nhiệm vụ của mình, nhưng Đường Ngọc Phỉ sau khi xem xong vẫn không nhịn được vui sướng mắng một câu: Kẻ xấu sẽ bị ông trời trừng trị! Xem xong những thông tin này, con hồ ly kia thật sự là không làm cho cô có chút cảm giác đồng tình nào, ngay cả sự nhiệt tình của cô đối với nhiệm vụ lần này cũng bị dập tắt hơn một nửa.
Đường Ngọc Phỉ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì cái lồng thỏ vẫn luôn đong đưa đong đưa cuối cùng cũng được đặt xuống đất, sau khi tấm vải che được kéo lên, cánh cửa của chiếc lồng cũng được mở ra!
Đã lâu không được tự do làm Đường Ngọc Phỉ hưng phấn xông lên, nhưng cô cũng không phải lỗ mãng hấp tấp lao ra ngoài, mà là cảnh giác và đánh giá tình hình bên ngoài chiếc lồng.
Dáng hình của một con thỏ quá nhỏ, tầm nhìn cũng có hạn, chỉ có thể nhìn thấy bốn phía đều là vách đá cao ngất, cát trên mặt đất là một màu đỏ sậm lại thô ráp, còn bốc ra một mùi vị tanh hôi nồng nặc. Đằng xa có một cửa động tối đen, cảm giác cái động này rất sâu, còn có hai sợi xích sắt to bằng cổ tay được móc ở cửa động rồi nối dài vào trong, trong động còn thấp thoáng truyền ra một loại tiếng vang kỳ quái, có vẻ như là…… Tiếng dã thú gầm?
Đường Ngọc Phỉ theo bản năng nghĩ tới đấu trường thú La Mã cổ đại, cô rốt cuộc đã bị đem đến cái chỗ quái dị nào vậy?!
Mấy con thỏ ngu ngốc khác có vẻ còn chưa ý thức được nguy hiểm, sôi nổi nhảy ra khỏi lồng sắt, thích thú chạy nhảy.
Đúng lúc này, Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy phía trên xuất hiện một nam tử trẻ tuổi, từ trên cao nhìn xuống quan sát mấy con thỏ ở dưới hố. Trong nháy mắt đó, khi thấy rõ gương mặt kia của hắn, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy bản thân sắp ngất rồi, nếu không phải đã biến thành một con thỏ thì chỉ sợ cả máu mũi cũng chảy ra luôn. Tên này rõ ràng là một nam nhân, vậy mà trông còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân!
Nam nhân kia mặc một bộ trường bào màu tím đậm, tay áo rộng dài, dưới tông màu trầm càng tôn lên nước da trắng như ngọc của hắn, óng ánh long lanh, mái tóc đen mềm mại như tơ lụa hờ hững buông xõa trên vai, vóc người cao gầy. Đôi mắt hoa đào kia, nơi khóe mắt hơi nhọn, ánh mắt sáng long lanh, con ngươi có màu lục xanh thẫm của phỉ thúy sâu không thấy đáy, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đã làm cho tâm người ta nhộn nhạo, đôi môi đỏ mọng diễm lệ, khóe môi mím lại ý cười như ẩn như hiện, vô tình mà có tình, mị mà không tục.
Cho dù là dung mạo hay là khí chất cũng đều hoàn mỹ không chê vào đâu được, không thể không nói, đây là nam nhân đẹp nhất cô từng gặp từ khi làm nhiệm vụ tới nay, không, là nam tiên mới đúng. Cô nhận ra, đây là đối tượng nhiệm vụ lần này của cô, hồ tiên tra nam Hách Liên Ngọc Thư!
“Đại nhân, thức ăn của A Hổ đều ở chỗ này, không nhiều cũng không ít tổng cộng có 25 con thỏ.” Chủ nhân của giọng nói có chút không kiên nhẫn trước đó đã xuất hiện, là một nam đồng áo đen chỉ cao đến ngang ngực của Hách Liên Ngọc Thư, hắn chỉ nghiêng nửa người hướng về phía Đường Ngọc Phỉ, làm cô không cách nào nhìn đến gương mặt hắn.
Chờ đã, hắn vừa mới nói gì? Cái gì mà thức ăn cho ai?
Chỉ thấy Hách Liên Ngọc Thư gật đầu, đôi mắt hoa đào hiện ra vài phần vui vẻ, dùng thanh âm mị hoặc lại lười biếng nói: “Thả nó ra đi.”
Nam đồng áo đen gật đầu, hai ngón tay kết ấn, hóa thành hai luồng ánh sáng sắt bén chém về phía xích sắt, xích sắt theo đó mà bị chặt đứt. Một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên, cảm giác áp bức tự nhiên từ trong sơn động truyền tới, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy thân thể của mình đã run rẩy đến nỗi không thể nhúc nhích rồi, mấy con thỏ ngu ngốc khác cũng ngưng nhảy nhót.
Một con hổ vằn đen có hàm răng sắc nhọn thở hổn hển từ trong bóng tối từng bước từng bước đi ra, phô bày dáng vẻ cao lớn dữ tợn không thể nghi ngờ, trên lưng vậy mà còn có hai chiếc cánh bằng thịt đã teo nhỏ lại, đôi mắt lạnh lẽo hung ác, tràn đầy khát vọng với thức ăn. Đường Ngọc Phỉ trơ mắt nhìn nó chỉ cần một bước phóng tới đã đem con thỏ gần nhất đạp ở dưới chân, xoạc một tiếng cắn mất cái đầu thỏ……
Mẹ nó, cái miệng quạ đen của cô , thật sự là tới thế giới này để làm thức ăn?
Đường Ngọc Phỉ cảm thấy đầu mình choáng váng chân lại mềm nhũn, gan thỏ cũng đã bị một màn máu tanh trước mặt dọa đến sắp vỡ rồi. Mà mấy con thỏ khác cũng bị kích động, bắt đầu chạy trốn khắp nơi, nhưng đến cùng thì bọn nó vẫn bị vây dưới hố mà thôi, đến cùng vẫn sẽ bị bắt về trở thành bữa ăn của kẻ khác.
Cô lại nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền đến một câu nói gợi đòn từ giọng nói mê người kia: “Nếu con súc sinh qua ba phút mới ăn xong đám thỏ này, thì liền giết nó đi, đừng để chậm trễ bổn đại nhân ăn cơm.”
Nếu Đường Ngọc Phỉ có thể nói chuyện, thì lúc này cô đã chửi thành tiếng rồi, chẳng lẽ thằng nhãi này chỉ coi bọn cô là thú vui trước giờ cơm của hắn? Đồ biến thái chết tiệt, ngươi xứng đáng bị nữ nhân đùa bỡn, bị nữ nhân đá, xứng đáng sống cô độc cả quãng đời còn lại!
Mà con hổ đen kia dường như có linh tính, sau khi nghe hắn nói vậy thì hung tính liền bộc lộ, tàn sát hung hãn, cách vài giây liền có một con thỏ chui vào trong bụng nó. Đồng bạn tạm thời ở xung quanh càng ngày càng ít, Đường Ngọc Phỉ hạ quyết tâm có đánh chết cô cũng không ra khỏi cái lồng sắt này. Chỉ cần chịu đựng qua ba phút, có lẽ cô có thể sống sót.
Vì thế cô cuộn tròn bản thân ở trong một góc của chiếc lồng sắt, đỏ mắt tập trung nhìn chằm chằm con hổ đen kia.
Mấy con thỏ trong trường đấu rất nhanh đã bị giải quyết sạch sẽ, chỉ để lại mặt đất nhuộm đầy vết máu. Con hổ đen liền đem ánh mắt dời đến trên người cô, cái miệng đầy máu phát ra một tiếng rống to, móng vuốt chụp về phía lồng thỏ. Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức nhanh chóng chạy qua một góc khác, lại phát hiện cái lồng thỏ này chịu cả một cú vồ của con hổ mà lại chẳng hề sứt mẻ, có vẻ như rất kiên cố, ánh mắt cô lập tức sáng lên.
Không chỉ có cô, cả con hổ cũng phát hiện điểm này, bắt đầu không ngừng dùng bộ móng sắc bén cào chiếc lồng, động tác càng ngày càng gấp gáp, lại không thể làm chiếc lồng có chút sứt mẻ nào.
Đường Ngọc Phỉ đang đắc ý, bên lại tai vang lên tiếng hừ nhẹ nhàng.
Hách Liên Ngọc Thư rất hứng thú nhìn con thỏ duy nhất còn sống sót có bộ lông tuyết trắng ở giữa sân, ngạo mạn nói: “Lại có một con thỏ tu được linh trí.” Dứt lời, hắn nâng tay vẫy nhẹ, chiếc lồng thỏ vậy mà liền hóa thành vầng sáng rồi biến mất, lúc Đường Ngọc Phỉ đang chửi bậy thì một bộ vuốt hổ mang theo sức gió cũng sắp chụp xuống.
Mạng ta xong rồi!