[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ

Chương 64



Trên đường đi, Đường Ngọc Phỉ ăn đủ loại đồ ăn, từ bánh Phục Linh mỏng như tờ giấy đến Long Cần Tô ngọt ngấy, hay canh bao nóng hổi, một tay nàng cầm một xiên kẹo hồ lô ngào đường, những thứ không cầm nổi đều nhét vào lòng Tuệ Nguyệt.

Mạch Thanh Khoa muốn nói gì đó nhưng mới há mồm đã bị Tuệ Nguyệt nhanh tay nhét vào một cái bánh bao, nghẹn đến mức khiến hắn trợn mắt. Hắn quay đầu trừng mắt nhìn nàng, lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Dạ Kiêu, cả người ủ rũ.

Đường Ngọc Phỉ liếm những hạt đường li ti dính quanh miệng, đầu lưỡi cũng nâng cao hơn, nào có bộ dáng của người làm vợ? Thiên Lý Thanh kéo tay áo lau cho nàng, buồn cười hỏi: “Ăn ngon như vậy thật sao?”

“Phu quân cũng nếm thử đi.” Lúc này Đường Ngọc Phỉ mới nhớ tới hắn, gật đầu lung tung, đưa hồ lô mình không gặm được cho hắn.

Thiên Lý Thanh cũng không chê, giữ tay nàng, cắn một viên. Đường ngọt đã bị nàng gặm hết, chỉ còn lại sơn tra, hương vị thật là … thật không tính là ngon. Nhưng Thiên Lý Thanh thấy nàng chờ mong nhìn mình, chỉ đành khen ngợi một câu, nhẫn nại nuốt sơn tra vào bụng.

Hiện giờ trên cầu tụ tập rất đông người. Dưới cầu có một lão nhân quần áo tả tơi đang ngồi. Trong tay là một miếng vải có vài chữ qua loa mấy chữ thật to “Tiên nhân chỉ lộ”. Rất nhiều người vây quanh, cả trai lẫn gái. Ai cũng tò mò nhìn hắn nhưng không ai tiến lên đoán mệnh. Bộ dáng nghèo túng của hắn khó làm người khác tin tưởng. Diễn đàn Vietwriter.vn

Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại rất thích thú, nhét xiên que vào tay Thiên Lý Thanh, tiến lại gần hắn: “Ngươi biết đoán mệnh?”

Lão nhân kia rất kiêu căng, không thèm nhìn nàng, chỉ miếng vải mình đang cầm.

Tuệ nguyệt lập tức nhắc nhở: “Giả thần giả quỷ, giả danh lừa bịp, phu nhân đừng tin.”

“Tiểu nữ oa không hiểu chuyện, có mắt không tròng, lão đạo không so đo với ngươi.” Lão nhân lúc này mới đắc ý rung đùi, xoay mắt nhìn Đường Ngọc Phỉ bị bọc như cái bánh chưng, kinh ngạc chớp mắt. Ngay sau đó nhăn lông mày, ánh mắt kinh nghi.

Đường Ngọc Phỉ lấy ra một thỏi lớn, quơ quơ trước mắt hắn: “Ta muốn đoán mệnh. Nếu đoán đúng thì đây là thù lao của ngươi.” Những người vây xem đều hít sâu một hơi, cảm thấy đây nhất định là phu nhân ngốc nghếch lắm tiền nhà ai đi tiêu tiề. Rõ ràng đây là bọn bịp bợm giang hồ.

Thiên Lý Thanh cũng không ngăn cản, mặc nàng chơi đùa.

“Phu nhân muốn tính cái gì?”

“Tính nhân duyên.” Đường Ngọc Phỉ hơi hơi mỉm cười.

Lão nhân kia nhìn Thiên Lý Thanh, thở dài, sắc mặt càng thêm cổ quái. Hắn nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, vừa lẩm bẩm vừa viết hai câu thơ: “Hồn tới tụ tán, sinh tử uyên ương”. Hắn mở to mắt đưa cho Đường Ngọc Phỉ, lắc đầu tiếc hận nói: “Nghịch thiên đoạt một đoạn duyên, chỉ tiếc là nghiệt duyên, thật đáng tiếc.”

Thiên Lý Thanh ngưng mắt, sắc mặt có chút tàn nhẫn.

Dạ Kiêu lập tức giận dữ rút kiếm: “Lão nhân ngươi nói hươu nói vượn, cái gì nghiệt duyên!”

Đường Ngọc Phỉ đè tay hắn lại, nhàn nhạt nói: “Chỉ là việc vui đùa thôi, nghiêm túc như vậy làm gì. Đưa bạc cho hắn, chúng ta đi thả đèn.” Nói xong lập tức kéo Thiên Lý Thanh rời đi. Tuy đám người Dạ Kiêu rất bực bội nhưng vẫn ném bạc đuổi theo.

Lão nhân cắn cắn thỏi bạc rồi mới thu vào trong ngực, nhìn đoàn người đi xa, thở dài.

Bời vì mấy chữ “Nghiệt duyên” của lão nhân kia, không khí trở nên nặng nề không ít. Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại không bị ảnh hưởng nhiều, nàng chỉ thật sự tò mò chút thôi. Dù sao đi nữa, lão nhân kia cũng có chút năng lực, lại nhìn ra nàng không phải người của thế giới này, không phải là tiểu thư Tướng phủ trước kia. Đến mức làm sinh tử uyên ương sao? Thời điểm Thiên Lý Thanh chết, nàng cũng sẽ rời đi. Có lẽ là ý này. Sinh không cùng giờ, chết lại chung huyệt. Đối với nàng mà nói cũng không thể tốt hơn.



Dưới cầu là sông Yên Hà chảy qua kinh thành. Một chiếc đèn lấp lánh chiếu lên mặt hồ yên tĩnh. Ngay cả ánh trăng trên cao cũng dần trở nên ảm đạm. Đèn theo dòng nước trôi về đường chân trời phía xa như được đưa lên trời. Từng đôi nam nữ thả ngọn đèn mang đầy ước nguyện của mình xuống sông, nhìn chúng trôi xa dần theo dòng nước. Gió thổi nhẹ trên mặt hồ, mọi người như quên đi cái lạnh. Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhích lại gần Thiên Lý Thanh.

Hắn lập tức nhận ra điều khác thường, đỡ lấy bả vai nàng, lo lắng hỏi: “Nếu không thoải mái thì không cần miễn cường. Chúng ta trở về thôi”

Đường Ngọc Phỉ lắc đầu, cố gắng mở mắt nói: “Đã đi đến đây rồi, thả hoa đăng rồi hẵng về.”

Dạ Kiêu đã sớm ôm năm chiếc đèn hoa đăng trong ngực. Đường Ngọc Phỉ tinh tế suy tư một lúc, đặt bút viết: Tuổi tuổi bình an.

Mạch Thanh Khoa nhìn thấy, cười thành tiếng: “Lúc thả đèn lồng ăn Tết cũng nói câu này, sao bây giờ lại cũng là câu này?”

Đường Ngọc Phỉ không để ý tới hắn, quay đầu xem Thiên Lý Thanh viết gì. Hắn cũng không giấu nàng, cho nàng xem thoải mái. Vậy mà cũng là bốn chữ “Tuổi tuổi bình an”. Mạch Thanh Khoa nhìn thấy thì không cười nổi nữa.

Hai người ngồi xổm xuống, thả đèn xuống mặt sông yên ả. Nhìn hai chiếc đèn trôi xa theo dòng nước, Đường Ngọc Phỉ mỉm cười. Nàng dựa vào người Thiên Lý Thanh, bình yên nhìn theo hai chiếc đèn. Nguyện vọng của nàng rất đơn giản, chỉ mong Thiên Lý Thanh có thể sống lâu hơn một chút. Hai người cùng nhau sống những ngày tháng đơn giản cho đến cuối đời.

Nàng quay đầu thấy Dạ Kiêu và Tuệ Nguyệt đang cùng nhau thả đèn. Gương mặt Tuệ Nguyệt hơi đỏ, Dạ Kiêu thì cúi đầu. Gương mặt vốn lãnh lệ giờ lại rất nhu hòa, khẳng định là có vấn đề.

Mạch Thanh Khoa cảm thấy không đúng, hoài nghi hỏi: “Sao biểu tình của hai người lại quái dị vậy?”

Dạ Kiêu nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Tuệ Nguyệt cúi đầu càng thấp.

Được Ngọc Phỉ phì cười. Sao nàng có thể không nhận ra sự khác biệt của họ chứ. Xem ra chuyện hôn nhân này nàng có thể giúp được rồi. Tuệ Nguyệt là chị em thân thiết nhất của nàng ở thế giới này, Dạ Kiêu cũng là người nàng tin tưởng, cũng xứng đôi vừa lứa. Nàng cảm thấy vui vẻ, chọc eo Thiên Lý Thanh, chỉ vào Dạ Kiêu và Tuệ Nguyệt muốn nói gì đó. Nhưng đầu nàng đột nhiên trống rỗng, cảnh tượng trước mắt đều lắc lư, phảng phất như những gợn sóng trên mặt sông yên tĩnh.

Tất cả sức lực trong cơ thể như bị rút hết, đầu nặng chân nhẹ. Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Thiên Lý Thanh, muốn nói chuyện lại không nói nên lời.

Bên tai vang lên tiếng Tuệ Nguyệt sợ hãi gọi: “Tiểu thư! Tiểu thư!” Nhưng nàng vẫn không khống chế nổi nhắm mắt, rơi vào trong không gian đen kịt. Diễn đàn Vietwriter.vn

Nàng bị làm sao vậy?

Ngày hội Thượng Nguyên cho phép đi lại vào ban đêm. Khắp nơi đều đèn đuốc sáng trưng, người nào cũng nói lời chúc mừng. Phủ Thái tử cũng sáng trưng nhưng lại yên tĩnh kỳ lạ. Không khí vô cùng áp lực, cứ như sắp có mưa rến gió dữ kéo đến, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Chung trà bị ném mạnh xuống đất, tất cả mọi người đều run lên theo. Thiên Lý Thanh âm trầm ngồi, đôi mắt vốn đã thanh lãnh nay lại càng lạnh thấu xương. Không khí trong phòng khách cũng trở nên ngột ngạt.

Thiên Lý Thanh hờ hững nhìn một đám đại phu quỳ bên dưới. Y thuật bọn họ cao minh, diệu thủ hồi xuân, từng bao lần kéo hắn về từ chỗ chết. Nhưng hôm nay bọn họ lại nói thê tử của hắn trúng kỳ độc, nếu không có giải dược sẽ ngày càng yếu. Cuối cùng sẽ chết vì suy kiệt nội tạng.

“Khi trước, lúc các ngươi tra chén động kia đã nói, nó có độc nhưng không trí mạng cơ mà.” Thiên Lý Thanh chậm rãi nói, ngữ khí không gợn sóng lại khiến người ta sợ hãi.

Đại phu cầm đầu run rẩy nói: “Điện hạ, dược kia vốn không độc hai như vậy. Nhưng nếu phối hợp với hương điện hạ hay dùng sẽ chậm rãi sinh ra độc tính. Nếu như điều dưỡng thật tốt sẽ không sao, nhưng một khi thụ hàn … Độc trong người Thái tử phi đã chuyển biến thành hàn độc. Nếu không dùng giải dược kịp thời, Thái tử phi liền sẽ … sẽ …”



Thiên Lý Thanh bị tức đến cười, lạnh giọng nói: “Nếu trong vòng nửa tháng không chế được giải dược, bổn vương sẽ lấy mạng của các ngươi.”

“Điện hạ.” Vị đại phu kia hít sâu, cúi thấp đầu: “Độc này có vài phần tương tự với độc trong cơ thể điện hạ. Nếu chúng thần chế ra được giải dược cũng sẽ không bó tay với độc trong cơ thể ngài.”

Dứt lời, những đại phu có mặt đều cúi đầu.

Bó tay? Khuôn mặt Thiên Lý Thanh không có chút biểu cảm nhưng lại đột nhiên vô lực. Bàn tay mới ném ly trà hơi run rẩy, trong phòng tĩnh mịch.

Dạ Kiêu, Mạch Thanh Khoa và Tuệ Nguyệt đều quỳ. Tuệ Nguyệt che mặt khóc. Thân mình run rẩy nhưng lại không phát ra âm thanh nào. Sắc mặt Dạ Kiêu và Mạch Thanh Khoa hoảng hốt, ánh mắt trống rống bi ai, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

Qua một lúc lâu, Thiên Lý Thanh nhắm mắt lại, giọng nói đầy mệt mỏi: “Không được phép để Thái tử phi biết. Bổn cung sẽ tự đi tìm giải dược.”

“Điện hạ!”

“Trước lúc đó, ta muốn Thái tử phi sống thật vui vẻ, hạnh phúc.” Ánh mắt Thiên Lý Thanh như một cây đao đang lăng trì mọi người. Bọn họ run lên, đành phải đáp ứng.

Nhóm đại phu đã lui ra, chỉ còn lại mấy người Dạ Kiêu.

Dạ Kiêu cắn răng, khảng khái nói: “Điện hạ, chén thuốc kia là Đồng Dương quận chúa đưa tới. Nhất định nàng ta có cách, thỉnh điện hạ hạ lệnh! Dạ Kiêu có chết cũng sẽ tìm giải dược về cho Thái tử phi!”

Thiên Lý Thanh im lặng không nói.

Đồng Dương? Nàng chỉ khôn lỏi thôi, nào có năng lực có được kỳ độc như vậy? Người đứng sau muốn đưa hắn vào chỗ chết là Thiên Lý Sóc. Giờ muốn lấy giải dược cũng phải tìm hắn. Nếu hắn ta có, bảo hắn dùng thứ gì để đổi cũng được. Nhưng nếu hắn không có …

Khi mở mắt ra, Thiên Lý Thanh đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, đứng lên.

“Giải dược chỉ có bổn cung mới có thể lấy. Các ngươi giữ chặt miệng là được.” Thiên Lý Thanh đạm mạc nói, không màng đến ba người đang quỳ, đẩy cửa ra ngoài. Diễn đàn Vietwriter.vn

Gió lạnh thổi tới, ba người đều run lên. Tuệ Nguyệt lau nước mắt, biểu tình hoảng hốt.

Đường Ngọc Phỉ nằm trong phòng, đắp hai lớp chăn bông dày. Tám lò than hoạt động không ngừng nghỉ, vô cùng khô nóng. Nhưng cả người nàng vẫn lạnh lẽo, trên trán đổ một lớp mồ hôi lạnh thật dày. Nàng nhắm chặt hai mắt, ngủ không ngon, sợ hãi, bất lực.

Trong sự hoảng hốt, nàng cảm thấy có người ôm lấy mình, vuốt đi tóc bết trên trán, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Theo những động tác ấy, trái tim nàng cũng từ từ bình tĩnh lại, tham lam giữ lấy phần ôn nhu này. Nàng như con bạch tuộc trườn lên, ôm chặt lấy. Trong lòng cảm thấy thoải mái.

Bên mũi là hương thuốc nhàn nhạt quen thuộc, không hề gay mũi. Nàng cảm thấy quen thuộc, thân mật cọ cọ như đứa trẻ tìm được người nhà.

Bàn tay to kia dừng lại một chút rồi trượt xuống eo nàng, ôm nàng thật chặt, thật chặt như muốn hòa làm một với nàng.

Bên tai nàng có người thì thầm điều gì đó nhưng nàng chẳng còn nghe rõ nữa mà chìm vào giấc ngủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv