Sau khi tìm được con đường cách mạng, tinh thần của Đường Ngọc Phỉ phấn chấn hẳn lên, lệnh cho hạ nhân Tướng phủ đi vơ vét dược liệu quý báu ở Trân Bảo Các, thậm chí còn vơ hết một góc nhà kho, đưa những dược liệu hiếm có khó tìm cho hết vào phòng mình.
Hành động của nàng quá lớn, khiến cho phu thê Tướng Quốc chú ý. Tướng Quốc phu nhân nhớ lại mấy chuyện quái dị gần đây của nữ nhi, suy nghĩ đầu tiên chính là nàng bị bệnh nan y, suýt nữa thì khóc ngất, nàng phải dỗ dành mãi mới thôi.
Trong khi Tướng phủ đang tiến hành một cuộc đại vơ vét dược liệu, trong kinh thành lại đang lan truyền một tin tức vô cùng chấn động: Ai có thể dành được cơ hội lấy đi đêm đầu của Sở Sở – đệ nhất hoa khôi Bách Hoa Lâu, nàng sẽ tặng đóa Hoả Linh Chi trân quý của mình cho người kia. Diễn đàn Vietwriter.vn
Trong lúc nhất thời, toàn bộ nam nhân trong kinh thành đều nổi điên, chuyện Hỏa Linh Chi dù là thật hay giả, thì dung mạo của Sở Sở cũng làm bọn hắn thèm nhỏ dãi.
“Tiểu thư, nghe nói sau khi ăn Hỏa Linh Chi vào có thể kéo dài tuổi thọ, người luyện võ thì có thể tăng cường nội lực, có thể khiến con người cảm thấy ấm áp dù là trong mùa đông rét buốt, thế gian thật sự có thần dược như vậy sao?” Tuệ Nguyệt vừa kiểm kê dược liệu vừa nghi hoặc hỏi.
“Là thật hay giả thì tìm được là biết.” Trong lòng Đường Ngọc Phỉ đã sớm có tính toán. Nàng biết, tin tức này bị người ta cố ý truyền ra, chắc chắn là có âm mưu.
Theo tư liệu có được, vị hoa khôi tên Sở Sở này là người của Đại hoàng tử, cả Hỏa Linh Chi lẫn mỹ nhân đều là con mồi mà hắn thả ra để diệt trừ vị đại thần liên tiếp đối nghịch với hắn. Vị triều thần kia là người dưới trướng Tam hoàng tử, nghe nói do ngày ngày vương vấn nơi son phấn ngập ngụa mà sinh bệnh khó nói, giờ vẫn còn đang tìm danh y ở khắp nơi. Bất kể là Sở Sở hay là Hỏa Linh Chi, đều là dụ hoặc chí mạng với hắn.
Đáng tiếc, kỹ năng của Tam hoàng tử lại cao hơn một bậc, không chỉ khiến Đại hoàng tử ra về tay không mà Hỏa Linh Chi cũng thành vật trong tay hắn.
Thiên Lý Thanh sợ lạnh, thứ này có thể sẽ cải thiện được tình hình bệnh của hắn, nàng quyết phải đến thử sức một lần.
Ba ngày sau, Bách Hoa Lâu đặc biệt đông người, chính là ngày hoa khôi Sở Sở chọn người trao thân.
Đường Ngọc Phỉ mặc một bộ cẩm phục màu trắng, mái tóc đen dài dùng ngọc quan vấn lên lộ ra cái trán trơn bóng. Do tuổi tác của nguyên chủ còn nhỏ, nhìn thoáng qua thì chỉ là một thiếu niên mắt ngọc mày ngài, thanh tú khả ái. Tuệ Nguyệt đứng phía sau nàng cũng đóng giả thành một nam nhân, nhưng không hề có chút bình tĩnh thong dong nào như nàng. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tiểu thư, chuyện này mà truyền ra ngoài, thì thanh danh của người sẽ khó giữ.” Tuệ Nguyệt kéo ống tay áo tiểu thư nhà nàng, vẻ mặt đưa đám nói.
“Chỉ là hư danh thôi, sợ cái gì?” Đường Ngọc Phỉ không đồng ý trừng mắt nhìn nàng: “Hiện giờ ngươi là một khách làng chơi, có thể diễn cho giống một tí không, khắp nơi toàn là sơ hở.”
Tuệ Nguyệt nghe vậy đành nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Đường Ngọc Phỉ vừa kéo Tuệ Nguyệt đi vừa nói “Vào trong thì vỗ tay hoan hô lớn lên cho giống nam nhân một chút, phô trương lên cứ như đi dự concert của ai đồ ấy. Mà quên, ngươi có biết đó là cái gì đâu” nàng còn chưa nói hết đã có một Mama đon đả tiến lại tiếp đón: “Tiểu công tử cũng vì Sở Sở mà tới sao? Mau đến đây mau đến đây, Sở Sở sắp lên sân khấu rồi.”
Đường Ngọc Phỉ rút ra một thỏi bạc ném vào trong tay nàng, thành công tiến vào nhã gian trên lầu hai.
Trên sân khấu đặt vài tấm bình phong, xung quanh là một đám nam nhân mắt như hổ báo, Tuệ Nguyệt sợ hãi, nép gần về phía tiểu thư nhà mình.
Nàng vừa ngồi xuống không lâu trên sân khấu đã vang lên tiếng đàn, chầm chậm chầm chậm như đang trêu chọc lòng người, quyến rũ người nghe, trong sảnh nháy mắt yên tĩnh lại.
Phía sau bình phong xuất hiện một nữ nhân thân hình yểu điệu, có thể lấp ló thấy được vòng eo thon gọn của nàng, thân thể mềm dẻo như không xương, mái tóc đen như thác nước đổ, làn váy không ngừng tung bay, tiếng đàn đúng là từ những ngón tay linh hoạt của nàng truyền ra. Sau vài âm dạo đầu, tiếng đàn dần dày đặc hơn, theo đó là một giọng nữ nhân cao vút, mềm mại cùng xướng lên.
Tiếng đàn này ẩn chứa nỗi buồn mang mác, giọng hát lại như khóc như than, mấy tên nam nhân nghe vào lại như say như mê, ai cũng lộ ra thần sắc đồng cảm, khúc nhạc kết thúc càng làm cho bọn hắn hăng như gà chọi.
Chỉ là một cái bóng, một tiếng đàn cũng đã khiến bọn hắn si mê như vậy, xem ra vị hoa khôi này cũng là con cờ được Đại hoàng tử dốc lòng bồi dưỡng.
Nàng liếc về phía cửa đã thấy tú bà đang lắc eo tiến vào, cười nói: “Cô nương Sở Sở nhà chúng ta nói, nếu ai có thể làm một bài thơ về nàng, được nàng xem trọng, cả Hỏa Linh Chi và đêm nay của nàng đều thuộc về người ấy.”
Dứt lời, dưới đài đã vang lên tiếng than vãn, có người bắt đầu vò đầu bứt tai.
Làm thơ? Đường Ngọc Phỉ nhíu mày một chút, Sở Sở cô nương này ra tay thật tao nhã, nàng nhớ vị đại thần kia quả thật có một môn hộ vô cùng cao tay trong phần này, có lẽ Đại hoàng tử cũng đã liệu đến điều này.
Tuy nhiên đã có nàng ở đây, kế hoạch của Đại hoàng tử sợ là phải thất bại rồi, người đứng phía sau giúp đỡ nàng toàn là đại thi nhân các triều đấy.
Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, Đường Ngọc Phỉ đặt bút xuống viết:
“Bích đào thiên thượng tài hòa lộ
Bất thị phàm hoa sổ.”
碧桃天上栽和露. 不是凡花数* : ”Ngu mỹ nhân” . Trồng đào và sương trên bầu trời” là một bài thơ của Tần Quan , một nhà thơ ở triều đại Bắc Tống. Từ đó được viết bằng lối chơi chữ trên phim, than thở rằng “Cây bích đào” trời sinh có một bản chất cao quý và trong sáng nhưng lạc lõng, và nó chỉ tươi đẹp tràn đầy sức sống. Ở đây tụng hoa cũng là tụng người, thương cho người khác và tự thương mình.
Một lúc sau có một tên đầy tớ đến thu thơ, Tuệ Nguyệt liền lấy thơ của Đường Ngọc Phỉ đưa cho hắn.
“Tiểu thư, liệu có được không?” Tuệ Nguyệt thấp thỏm hỏi.
“Chờ xem.” Như đã biết từ trước, Đường Ngọc Phỉ liếc mắt nhìn nhã gian số hai ở phía đối diện, có lẽ Tam hoàng tử Thiên Lý Sóc đang ở đó xem kịch vui đấy.
Đường Ngọc Phỉ không biết, cái liếc mắt này khiến nàng thiếu chút nữa thì bỏ mạng, Dạ Kiêu vẫn luôn giám thị nàng rời khỏi Bách Hoa Lâu, lẻn vào phủ Thái tử quỳ gối trước mặt Thiên Lý Thanh, đem tất cả những gì mình nhìn thấy và hoài nghi trong lòng nói ra, tiếp đó còn to gan nói “Điện hạ, có khi nào Tướng phủ đã sớm về phe Tam hoàng tử rồi không? Ngài đã nói cục diện này là do Đại hoàng tử sắp sẵn đợi Tam hoàng tử, bộ dáng này của nàng rõ ràng là đang đứng về phía Tam hoàng tử.”
Trên tay Thiên Lý Thanh cầm một chiếc ly, nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới đất hồi lâu mới mở miệng, âm thanh lạnh như băng tuyết:
“Đã là một người không an phận, vậy thì trừ đi.”
Hắn không thích nuôi hổ gây chuyện, nha đầu Tướng phủ này không lưu được rồi.
“Hành động bí mật chút.”
Dạ Kiêu nhận lệnh, chớp mắt đã biến mất.
Mà lúc này, Đường Ngọc Phỉ đang vô cùng đắc ý vì giành được chiến thắng, tiến đến phòng trúc của Sở Sở gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong vang lên âm thanh ôn nhu động lòng người, Đường Ngọc Phỉ đẩy cửa tiến vào, nhìn bóng dáng yểu điệu sau màn lụa.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương từ lọ huân cách đó không xa, tỏa ra một mùi hương chết chóc “Là hương Ni, chỉ sợ đây là thuốc kích” tình.
Đường Ngọc Phỉ vừa bước đến trước giường màn lụa đã bị kéo ra, sau khi Sở Sở nhìn thấy khuôn mặt của nàng sắc mặt liền thay đổi, theo bản năng cầm lấy chủy thủ dưới gối. Mà Đường Ngọc Phỉ đã sớm có chuẩn bị, móc trong tay áo ra một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê, bịt chặt miệng mũi của nàng ta, hương thơm nhanh chóng tràn ngập xoang mũi, Sở Sở sợ hãi dãy dụa, nhưng chẳng mấy chốc hai mắt đã trợn trắng, hôn mê bất tỉnh. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Xin lỗi.” Đường Ngọc Phỉ thu khăn tay vào trong tay áo, lập tức lục lọi tìm kiếm Hỏa Linh Chi trong phòng. Thời gian của nàng không nhiều lắm, hay nói đúng hơn là nàng đang cược cả mạng sống của mình, chỉ sợ sát thủ Tam hoàng tử phái ra đã sắp đến nơi rồi.
Nàng sờ soạng lục lọi tìm kiếm cơ quan khắp cả căn phòng, cuối cùng cũng tìm thấy Hỏa Linh Chi bên dưới giường của Sở Sở, đáy lòng nàng có chút cạn lời. Lúc này trăng đã lên cao, Tuệ Nguyệt đang đợi tiếp ứng ở bên ngoài Bách Hoa Lâu, Đường Ngọc Phỉ đẩy cửa sổ ra, định trốn đi.
Ai ngờ nàng vừa mới bò lên đã có một cây đao lướt qua trước mặt, muốn lấy mạng của nàng!
Sao người của Tam hoàng tử tới nhanh vậy?!
Trong lòng Đường Ngọc Phỉ hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi xoay người lăn theo độ nghiêng của mái. Một thanh trường kiếm nhanh chóng đâm tới, nàng khó khăn xoay người tránh cho những vùng quan trọng bị thương nhưng lại khiến vai phải bị đâm một kiếm, xương quai xanh bị chọc đau đớn làm nàng muốn ngất đi, bùm một tiếng rớt xuống dưới ao, nước bắn tung tóe.
Một chiêu thất bại, người đó không tiếp tục đuổi giết nữa mà xoay người chạy thoát.
Đường Ngọc Phỉ cắn răng bò ra khỏi ao, cả người lạnh buốt, kiên cường đứng dậy nhanh chóng chạy trốn. Phía sau lập tức truyền đến một loạt tiếng bước chân và tiếng quát, cây đuốc chiếu sáng vùng máu loãng trên mặt hồ.
Mẹ nó, hiện tại nàng mới nhận ra ba thế võ mèo cào của nàng thật sự không đủ dùng, chết mất thôi. Đường Ngọc Phỉ không dám chạy đi gặp Tuệ Nguyệt, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía phủ Thái tử. Dù sao người của Tam hoàng tử không bắt được nàng cũng sẽ nghĩ đến phủ Thái tử, chi bằng thuận thế khiến hắn nghĩ Thái tử muốn giữ mạng này của nàng, dù sao cũng không thể để Tướng phủ gặp liên lụy.
Mà bên kia, Dạ Kiêu không thể giết được Đường Ngọc Phỉ, trong lòng buồn bã không nguôi, đang quỳ gối trước mặt Thiên Lý Thanh chuẩn bị chịu phạt. Nếu không phải do hắn cảm thấy có mấy vị cao thủ đang tới gần, hắn sẽ không chậm mất một nhịp như thế.
“Điện hạ, chỉ sợ những người đó là do Tam hoàng tử phái đến cứu nàng ta, là tại thuộc hạ làm việc không thành……”
Dạ Kiêu còn chưa nói xong, âm thanh cổ quái của Mạch Thanh Khoa đã vang lên bên ngoài cửa: “Điện hạ, tiểu thư phủ Tướng quốc tới, nàng ta muốn gặp người.”
Sắc mặt Dạ Kiêu lập tức thay đổi, mắt lộ ra hung quang.
Thiên Lý Thanh mở cửa bước ra, trên mặt không lộ ra một chút cảm xúc, âm thanh lạnh nhạt: “Nàng ta tới một mình?”
“Hình như là vậy.”
“Chuẩn bị cung tiễn.” Thiên Lý Thanh lạnh nhạt ra lệnh.
Dạ Kiêu sửng sốt, ngay sau đó cắn răng nói: “Vâng!”
Đám ám vệ trong phủ Thái tử nghe theo hiệu lệnh hành động, mấy chục người lặng lẽ biến mất trong bóng đêm, trong tay mỗi người cầm theo một cây cung, tên đã lên dây chỉ còn chờ hiệu lệnh, ánh trăng chiếu lên mũi tên tỏa ra sự lạnh lẽo.
Thiên Lý Thanh khoan thai theo Mạch Thanh Khoa đi về phía cửa, mắt phượng lạnh lẽo chớp chớp, hôm nay sẽ là ngày chết của tiểu thư Tướng phủ.
Khi hắn dừng chân trước cửa phủ, lập tức hiểu rõ lý do giọng nói của Mạch Thanh Khoa lại kỳ lạ như vậy, hắn hơi hơi ngước mắt, lộ ra một chút ngạc nhiên.
Trên đầu tường cao ngất ngồi một thiếu niên cả người ướt đẫm, lớp vải bên vai phải đã bị máu nhiễm đỏ, máu đỏ nơi xương quai xanh đã chuyển thành màu đen. Thiên Lý Thanh nhận ra đây là Đường Ngọc Phỉ đang giả nam, thân thể nhỏ xinh gầy yếu của nàng đang run rẩy tựa như chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn nàng đi.
Tóc nàng còn dính trên gương mặt, vài giọt nước còn đang chảy xuống theo gương mặt nàng, sắc mặt thì khỏi nói, trắng bệch như thủy quái, nhìn bộ dạng thật nhếch nhác.
“Người hầu nhà ngươi có chết cũng không chịu cho ta vào, ta đành phải dùng hạ sách này.”
Đường Ngọc Phỉ cảm thấy gương mặt Thiên Lý Thanh còn lạnh lẽo hơn nước hồ kia, xấu hổ nở một nụ cười gượng. Bả vai của nàng đau nhức, nửa người đã tê rần không còn cảm giác, chỉ có ông trời mới hiểu nỗi đau đớn của nàng khi chống đỡ chạy được đến đây.
“Đêm đã khuya Đường tiểu thư còn đến thăm, không biết là có ý gì?” Thiên Lý Thanh tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc, nhíu mày hỏi.
Đường Ngọc Phỉ chịu đựng đau đớn, run run rẩy rẩy lấy ra từ trong ngực Hỏa Linh Chi đã ướt nước, có chút tiếc rẻ nói: “Chắc là vẫn có thể dùng được, đây là ta đoạt về cho ngươi.”
Dứt lời, nàng ném hộp Hỏa Linh Chi về phía Thiên Lý Thanh.
Nào biết sắc mặt Mạch Thanh Khoa lập tức thay đổi, giơ tay ra chắn, hộp đựng Hỏa Linh Chi lạch cạch rơi xuống mặt đất.
“Đó là Hỏa Linh Chi đấy!” Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy theo phản xạ vươn người lên, lại động đến miệng vết thương, không nhịn xượt xuýt xoa ôm lấy xương quai xanh, ánh mắt vừa thấp thỏm vừa trông đợi nhìn Thiên Lý Thanh:
“Vì cướp cái này mà ta đang bị người của Tam hoàng tử theo dõi, ngươi có thể cứu mạng này của ta không?”
Thiên Lý Thanh im lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Hình như nàng còn chưa nhận thức rõ tình hình hiện tại của mình, xung quanh đang có mấy chục mũi tên nhắm thẳng vào nàng, chỉ cần hắn ra lệnh nàng sẽ thành một con nhím hình người. Người muốn giết nàng đang ở ngay trước mắt, nhưng buồn cười làm sao nàng còn tưởng người đó là Thiên Lý Sóc. Diễn đàn Vietwriter.vn
Là thật sự không biết, hay đang lấy tính mạng của mình ra đánh cược đây?
Hắn nhìn hộp đựng Hỏa Linh Chi lẻ loi đang nằm lăn lóc trên mặt đất như rác rười, trong lúc nhất thời không biết nên quyết định thế nào.
Đường Ngọc Phỉ thấy hắn trầm mặc, cho rằng hắn không muốn, có chút mất mát cười cười nói: “Cũng phải, ta quên mất chàng không muốn ta tham dự vào chuyện tranh đoạt hoàng quyền giữa các Hoàng tử, là ta đường đột.”
Nàng thở dài một hơi, dưới ánh mắt quái dị của Mạch Thanh Khoa xoay người sang hướng khác, ánh trăng chiếu vào khiến gương mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm trắng bệch.