Sự cố tai nạn giao thông bất ngờ xảy ra, lúc biết được tin tức bố mẹ Đường vội vàng chạy đến bệnh viện, chỉ thấy Thẩm Thủ Ý đang đứng trước phòng phẫu thuật với gương mặt tái nhợt, cả người cứng ngắc như một pho tượng.
“Chuyện gì xảy ra thế này, con gái tôi bây giờ thế nào rồi?” Bà Đường không để ý tới xung quanh, chạy tới túm chặt lấy quần áo của Thẩm Thủ Ý hỏi. Bà tức giận tới mức thở cũng khó khăn, đến chân cũng sắp không đứng vững.
Rõ ràng con gái bà mới đây còn đang rất vui vẻ, cao hứng đi chọn quần áo, còn nói với bà hôm nay là một ngày rất quan trọng, thế mà thế nào mà bây giờ lại xảy ra chuyện rồi. Sự việc này khiến thần kinh bà bị kích thích tới mức bà không chịu nổi mà suýt ngất đi.
Lúc này Thẩm Thủ Ý mới lấy lại tinh thần, ngay cạnh khóe miệng anh có hai vết thương còn chưa được xử lý, trong đó có một vết thương kéo dài tới má phải, vẫn đang rỉ máu trông thật đáng sợ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đôi mắt mờ mịt và vô thần, anh nhẹ giọng nói: “Bác trai bác gái, nếu cô ấy ra, xin hãy nói cho cháu biết. Cháu không nhìn thấy.” Ông Đường là người duy nhất có thể giữ lại lý trí, nhìn thấy Thẩm Thủ Ý như vậy cũng không đành lòng, liền kéo vợ mình lại khuyên nhủ: “Chuyện này không thể trách Thủ Ý được. Bây giờ chúng ta ở đây đợi tin tốt, Ngọc Phỉ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Dứt lời, ông ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, cũng không thể giấu được vẻ lo lắng trên gương mặt, bỗng chốc trông ông như già đi rất nhiều.
Tiếng bà Đường cúi đầu khóc nức nở cùng tiếng chân ông Đường nôn nóng bước qua bước lại làm Thẩm Thủ Ý như chợt bừng tỉnh. Tất cả cảm giác lo lắng, bồn chồn và bất lực này như đang dồn ép, tra tấn trái tim anh.
Mắt của anh không nhìn được gì, nên những lời nghe được dường như đã rút đi toàn bộ sức lực trên người anh.
Nếu không phải vì đôi mắt này, anh đã phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần rồi,. Vậy mà cuối cùng lại để cho một cô gái nhỏ bảo vệ anh.
Anh chỉ bị thương nhẹ ngoài da, mà cô lại đang phải nằm trên giường phẫu thuật lạnh lẽo. Vào khoảnh khắc tai nạn xảy ra, anh không biết bản thân mình đã ôm lấy cô như thế nào, cũng không hề tức giận với cô, chỉ sợ hãi mà gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
Những gì anh có thể nhìn thấy vĩnh viễn chỉ có một màu đen u tối, anh chỉ cảm giác được máu của cô đang chảy ra đầy tay mình,. Một cảm giác lo lắng cùng sợ hãi dâng lên trong lòng như những trận sóng lớn cuộn trào giằng xé tâm trí anh.
Tai nạn giao thông đã cho anh biết cảm giác mất đi người mà mình trân trọng nhất là như thế nào. Anh hi vọng sẽ không trải nghiệm loại cảm giác này thêm một lần nào nữa, mỗi khoảnh khắc đều vô cùng khó quên, loại cảm giác này anh không hy vọng sẽ được trải nghiệm thêm một nào nữa, mỗi khoảnh khắc đều vô cùng khó quên.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, mỗi giây, mỗi phút đều rất căng thẳng, không khí có chút ngưng trệ, trong lòng ai cũng đều đang thấp thỏm lo sợ.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, bác sĩ bước tới tháo khẩu trang ra hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“Tôi là bố của con bé”. Ông Đường nhanh chóng tiến lên, trong lòng tràn đầy mong muốn được gặp bác sĩ, thậm chí không dám trả lời ra câu nói kia.
“Tính mạng bệnh nhân không có gì nguy hiểm, vết thương ở phần thái dương đã được xử lý ổn, chúng tôi sẽ cố gắng không để lại sẹo. Ngoài ra, não chỉ bị chấn thương nhẹ một chút, lưng và cánh tay bị trầy một mảng da.”
Bác sĩ nói tới đây dừng lại một chút: “Chỉ là, tay trái của cô ấy bị thương hơi nghiêm trọng, có hai chỗ bị dập nát dẫn tới gãy xương, dây chằng cũng bị tổn thương, sau này sinh hoạt sẽ có chút khó khăn và bất tiện.”
“Con gái tôi là nghệ sĩ Vi-ô-lông”. Bà Đường run run môi, suýt nữa ngất xỉu. Điều này không phải có nghĩa là sau này con gái bà không bao giờ… có thể kéo được đàn Vi-ô-lông nữa sao?
Tâm trạng Thẩm Thủ Ý vốn đang vui lên khi nghe những câu nói đầu của bác sĩ, lại bỗng chốc như rơi xuống vực thẳm bởi những lời phía sau. Âm thanh cô gái nhỏ đang kiềm nén sự phấn khởi vẫn còn bên tai, nếu cô biết tay của mình không thể chơi đàn được nữa, cô sẽ đau khổ đến mức nào đây? Tay anh nắm chặt thành đấm, rồi lại buông lỏng ra, sắc mặt lại càng tái nhợt.
“Người vẫn an toàn là tốt rồi, người vẫn an toàn là tốt rồi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ông Đường kiềm nén bi thương an ủi bà Đường.
Đường Ngọc Phỉ được chuyển tới phòng bệnh VIP, cô vẫn chưa tỉnh lại, im lặng nằm trên giường bệnh. Thẩm Thủ Ý đứng cạnh giường cô không nói lời nào cũng chẳng chịu rời đi. Ông Đường khuyên anh rời đi mãi không được, đành phải để anh ở lại đây chăm sóc cho Đường Ngọc Phỉ. Trợ lý nhận được tin tức lập tức chạy tới bệnh viện cùng Thẩm Thủ Ý trông coi phòng bệnh.
Trợ lý đã nhìn quen bộ dáng lạnh nhạt trầm tĩnh của ông chủ nhà mình, hiện giờ bởi vì Đường tiểu thư gặp chuyện không may mà trở nên như người mất hồn, trợ lý suýt nữa không nhận ra anh.
Biết được tiểu Ngọc mà mình yêu thích gặp tai nạn, ông nội Thẩm cũng từ Thẩm gia tới thăm cô. Nhìn thấy đứa cháu trai của mình, ông liền giận sôi máu, trầm giọng nói: “Nói cho con biết, chuyện này là do một tay Thẩm Tắc Hành gây ra, con định tính thế nào? Thủ Ý, mọi thứ của con đều khiến ông rất hài lòng, nhưng khuyết điểm duy nhất của con là quá mềm lòng. Ông nói rồi, nhược điểm này của con chính là sơ hở trí mạng để cho người khác có cơ hội ra tay. Những chuyện con làm trước đây đều rất tốt nhưng chỉ như thế thì vẫn chưa đủ”.
Ông nội Thẩm nói bằng giọng điệu cực kỳ hà khắc: “Ngay từ đầu con không giải quyết mối họa thì đến cuối cùng nó vẫn ở đó, bây giờ con đã hiểu rõ chưa?”
Không biết tại sao đứa cháu trai này của ông vẫn không nhìn ra được tất cả mối quan hệ được gọi là tình thân này chỉ là dối trá. Anh rõ ràng là người có năng lực, có thủ đoạn, vậy mà về mặt này lại rất cố chấp. Đã rất nhiều lần anh có ý định giải quyết mối họa này, vậy mà mấy năm gần đây anh vẫn không hề có ý muốn đề phòng Thẩm Tắc Hành.
“Ông nội, từ bây giờ trở đi con sẽ không mềm lòng như vậy nữa.” Sau một hồi im lặng bỗng Thẩm Thủ Ý cất tiếng nói. Là do anh nhận ra quá muộn, suýt chút nữa anh đã đánh mất đi người quan trọng nhất cuộc đời mình. Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên coi trọng thứ tình thân nực cười này mới phải.
Đường nét khuôn mặt của Thẩm Thủ Ý đột nhiên trở nên kiên nghị, cứng rắn, và quyết tâm. Ông nội Thẩm thấy vậy liền trở nên vui vẻ.
Đường Ngọc Phỉ vẫn chưa tỉnh lại. Do tuổi đã cao nên ông nội Thẩm cũng không ở lại quá lâu. Bà Đường vì quá lo lắng cho con gái mà cơ thể cũng không chịu nổi nên đã cùng ông Đường đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Trong phòng lúc này chỉ có Thẩm Thủ Ý ngồi bên cạnh giường Đường Ngọc Phỉ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bất động của cô. Con gái xảy ra chuyện thân làm mẹ vì quá lo lắng mà cơ thể cũng không trụ nổi nên bà Đường đã cùng ông Đường đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Chỉ có Thẩm Thủ Ý ngồi bên cạnh giường Đường Ngọc Phỉ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bất động của cô.
“Thẩm tổng, đã muộn rồi, ngài hãy đi nghỉ ngơi chút đi, để tôi trông Đường tiểu thư cho”. Trợ lý lo lắng nói, thấy trong mắt ông chủ nhà mình đỏ ngàu vì tơ máu, trạng thái trông hơi dọa người.
Thẩm Thủ Ý không có biểu hiện gì là muốn đứng lên, chỉ nói một câu: “Tôi muốn ở cùng cô ấy, cậu ra ngoài trước đi.” Mắt anh không nhìn thấy, bởi vậy cũng không biết đang là ngày hay đêm, cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Trợ lý không biết phải nói gì đành phải đi ra ngoài.
Tay của Đường Ngọc Phỉ rất lạnh, Thẩm Thủ Ý dùng hai bàn tay của mình bao lấy bàn tay của cô, muốn truyền ấm áp cho cô. Chỉ có làm như vậy mới cho anh cảm giác an toàn. Tay kia của cô bị bó bột, trông rất nặng nề,(tách câu) Thẩm Thủ Ý thậm chí không dám chạm đến cánh tay đó vì sợ rằng điều đó sẽ khiến cô bị đau.
Chỉ cần tưởng tượng sau này cô không thể chơi Vi-ô-lông mà cô yêu thích nhất nữa, Thẩm Thủ Ý liền cảm thấy lồng ngực mình khó chịu, trào ra cảm giác áy náy, đau lòng và chua xót.
Nếu không phải là vì bảo vệ anh, thì cô cũng không phải gặp chuyện lớn như vậy, sao trên đời lại có cô gái ngốc như vậy chứ. Vậy mà ngay cả một chữ thích anh cũng keo kiệt mà không nói với cô. Nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, e rằng cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
“Thực xin lỗi, là do anh làm liên lụy em.” Thẩm Thủ Ý nhẹ nhàng nỉ non nói,. “Chờ em tỉnh rồi, em muốn anh thổ lộ mấy lần cũng được.”
Anh vừa ngắt lời, bỗng có một giọng nói thều thào vang lên: “Khụ.., anh bây giờ nói luôn cũng được đó”.
Đầu Đường Ngọc Phỉ vừa đau vừa choáng đến mức muốn mắng người, như một bong bóng căng đầy nước, chỉ trực tràn ra.trong đầu như chứa nước chỉ cần nhoáng một cái sẽ tràn ra. Cô thật không nghĩ tới vừa mới bình phục lại ý thức, lại nghe được những lời thổ lộ của Thẩm Thủ Ý với mình. Điều này khiến cô thật sự cảm động.
Thẩm Thủ Ý giật mình ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm như không tin vào mắt mình đột nhiên cô sẽ đáp lại lời anh.
“Em đã tỉnh lại rồi, có phải bây giờ anh nên thổ lộ luôn rồi không, bây giờ có phải nên thổ lộ luôn rồi không, hay là anh muốn đổi ý rồi?” Không thấy anh phản ứng gì, Đường Ngọc Phỉ tự mình lẩm bẩm.
“Anh không đổi ý.” Thẩm Thủ Ý cảm nhận được hốc mắt của mình đã cay cay, nhưng khóe miệng anh lại đang cười. Theo bản năng, anh nắm chặt lấy tay của cô, nhưng lại sợ sẽ dọa đến cô nên giọng nói mềm nhẹ đi: “Anh thật sự rất thích em.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Lần này đến lượt Đường Ngọc Phỉ ngẩn người. Cô không nghĩ Thẩm Thủ Ý sẽ thổ lộ thật sự, buột miệng nói: “Sớm biết anh sẽ thổ lộ với em như thế này thì em đã để xe đụng thêm vài lần nữa.”
Vừa dứt lời, cô liền cảm nhận được tay mình bị siết chặt có chút đau. Cô không nhịn được, nhăn mày nhìn anh.
“Không được nói như vậy.”
Lúc này Đường Ngọc Phỉ mới thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Thủ Ý. Mặt anh cắt không còn giọt máu, thần sắc tái nhợt, dường như còn rất sợ hãi. Trong mắt anh chứa đầy tơ máu chứng tỏ anh cực kỳ lo lắng và kinh hoàng. Anh thật sự bị dọa sợ rồi. Cô vội vàng giải thích: “Em nói sai rồi. Thủ Ý, mặt của anh bị thương, sao lại không băng bó?”
Cô đau lòng muốn chết. Rõ ràng cô đã cố gắng hết sức che chở cho anh, vậy mà giờ lại thấy mặt mày anh như vậy thì phải làm sao đây?
Cô đau lòng muốn chết, rõ ràng đã cố gắng hết sức che chở trở cho anh vậy mà giờ lại thấy mặt mày anh như vậy phải làm sao đây.
Thẩm Thủ Ý không vui, cô như vậy mà còn lo lắng cho anh. Thẩm Thủ Ý không nhịn được mà nói to tiếng hơn: “Còn lo lắng cho vết thương của anh? Em có biết vết thương của em nghiêm trọng đến mức nào không?” Anh do dự một lúc rồi nói: “Cánh tay trái của em bị thương rất nghiêm trọng, có thể sau này sẽ không thể chơi Vi-ô-lông được nữa.” Thẩm Thủ Ý không vui, cô vậy mà còn lo lắng cho mình, không nhịn được mà nói to tiếng hơn, lại do dự một lúc rồi mới nói: “ cánh tay trái của em bị thương rất nghiêm trọng, có thể sau này sẽ không thể chơi Vi-ô-lông được nữa.”
Đường Phỉ Ngọc đã sớm chuẩn bị tinh thần, cũng không quá bất ngờ. Quả thực nếu không phải cô phản ứng nhanh ném “lỗ sâu” biến thành túi khí cản bớt lực, thì cô đã không an toàn như thế này mà nằm đây. Tưởng tượng đến cảnh cô bị thiếu tay hay thiếu chân ở thế giới này, thậm chí là mất mạng để rồi bị phán là nhiệm vụ thất bại, thật sự cô không biết phải bày tỏ suy nghĩ thế nào về lần tai nạn này.
Nghĩ đến đây, cô hỏi lại anh: “Lần lần tai nạn xe này chắc chắn có người đứng sau tính kế, không biết là do Thẩm Tắc Hành hay Trác Hân làm?
Thẩm Thủ Ý không ngờ cô bị thương như vậy mà vẫn sáng suốt và bình tĩnh, anh chỉ có thể kể cho cô hết tất cả từ đầu đến cuối những gì mà ông nội Thẩm điều tra được,. Đường Ngọc Phỉ im lặng lắng nghe xong cũng hiểu nói: “Từ lâu em đã biết anh ta sẽ ra tay, nhưng không nghĩ anh ta lại xuống tay nhanh như vậy, thế mà em lại xem nhẹ anh ta.” Hắn vừa mới ra tay đã nhất định muốn có người phải chết. Lần này, hắn không thể xử lý hai người thành công, sau này sẽ tới lượt hắn bị hai người xử lý. Vừa mới ra tay đã muốn nhất định có người phải chết, đáng tiếc cho hắn lần này không thể thành công xử lý bọn họ, tiếp theo chúng ta sẽ chờ hắn bị bọn họ xử lý.”
“Tay của em bây giờ có lẽ không thể hồi phục được như trước kia nữa,.
Những ngày tiếp theo em sẽ cố gắng hồi phục. Vả lại, cho dù có hồi phục tốt thì cũng không thể chơi được đàn Vi-ô-lông nữa, vậy thì em không chơi nữa.”(dấu cách) Vốn vốn dĩ cô cũng không quá hứng thú với Vi-ô-lông đối với Vi-ô-lông cũng không quá hứng thú, chỉ là cô muốn làm cho Thẩm Thủ Ý nghe thấy tiếng lòng của cô. Bây giờ Thẩm Thủ Ý đã tận miệng nói cho cô biết anh thích mình, cô cũng không quá quan trọng việc chơi đàn này nữa.
“Thủ Ý, em muốn là người đứng cùng anh, sánh bước cùng anh, chứ không phải làm một bông hoa nhỏ để anh phải luôn luôn bảo vệ.” Đường Ngọc Phỉ thấy Thẩm Thủ Ý có vẻ rất lo lắng nên lên tiếng an ủi.
“Trong tương lai chúng ta phải cùng nhau đón nhận khó khăn sóng gió, vậy nên chúng ta phải nương tựa và chăm sóc cho nhau, anh hãy tin tưởng em.” Cô theo thói quen bóp nhẹ đầu ngón tay anh, đây là một cử chỉ thân mật nhỏ giữa hai.
Hành động kế tiếp của Thẩm Thủ Ý khiến cô phải bất ngờ, anh đột nhiên đi đến bên cạnh cô cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn. Đầu tiên anh chỉ đơn thuần là môi chạm môi, sau đó thật cẩn thận tìm kiếm thăm dò ở môi cô Lúc hai cánh môi tiếp xúc với nhau, não Đường Ngọc Phỉ như ngừng hoạt động, trở lên trống rỗng, mắt cô mở lớn nhìn khuôn mặt đầy ôn nhu của anh. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh sẽ mời bác sĩ tốt nhất cho em.” Thẩm Thủ Ý nói với giọng xúc động, anh nhẹ nhàng đưa tay lên trán giúp cô vén vài lọn tóc.
Đường ngọc phỉ nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của anh. Vẻ ôn nhu của anh khiến cô muốn tan chảy, cô không kìm lòng nổi mà làm nũng với anh: “Thẩm Thủ Ý, nói thêm lần nữa rằng anh thích em đi.”
“Anh thích em, cũng rất yêu em.”