Đường Ngọc Phỉ bị Thẩm Tắc Hành chặn lại trước cửa thang máy trước sảnh của tập đoàn Thẩm Thị.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tắc Hành bị Đường Ngọc Phỉ từ chối hết lần này đến lần khác, số điện thoại thoại cũng bị kéo vào danh sách đen, hiện giờ cuối cùng anh ta không chịu nổi nữa, chặn cô trước Thẩm Thị.
“Ngọc Phỉ, tôi không biết mình làm sai cái gì, mà khiến em lạnh nhạt với tôi như vậy.” Lúc này Thẩm Tắc Hành vẫn duy trì tác phong khiêm tốn quân tử của hắn thường ngày, trên môi nở nụ cười buồn rầu, cánh tay phải của anh ta chẳng chút khách khí chắn trước mặt cô, không cho cô bước vào trong thang máy.
“Nhị thiếu nói đùa à, vốn dĩ chúng ta không thân, chuyện của anh thì liên quan gì đến tôi?” Đường Ngọc Phỉ nhẹ giọng nói, ánh mắt liếc nhanh qua thẻ tên “Giám đốc Tài Vụ” trên ngực anh ta.
Quả nhiên rồi, một người như anh ta sao có thể thật sự bắt đầu từ vị trí thấp nhất chứ? Trên thực tế năng lực của anh ta rất tầm thường, kém xa Thẩm Thủ Ý. Nếu không dựa vào ám toàn và hào quang nhân vật chính, thì đến cuối cùng anh ta sao có thể thắng nổi Thẩm Thủ Ý?
Thấy thái độ của Ngọc Phỉ, Thẩm Tắc Hành cảm thấy rất không vui, nhưng Thẩm Tắc Hành đè nén sự tức giận nói: “Ngọc Phỉ, tôi thực sự có chuyện quan trọng muốn nói với em, đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ suy nghĩ một chút, vừa hay cô cũng đang muốn biết Thẩm Tắc Hành định bày trò gì.
“Được thôi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”
Sau đó, cô đưa hộp cơm cho cô nhân viên trước mặt Thẩm Tắc Hành, nhẹ giọng nói: “ Thay tôi đưa cái này cho Thẩm Tổng của mấy cô, bảo anh ấy phải ngoan ngoãn ăn hết đó.”
Nụ cười trên khóe môi cùng giọng điệu nhẹ nhàng khiến vẻ mặt Thẩm Tắc Hành đột nhiên trở nên lạnh nhạt, lạnh lùng hừ một cái rồi vội vàng rời đi.
Cô bé lễ tân đã kể từ đầu đến đuôi của sự việc này cho trợ lý biết, anh vội vàng báo cáo chuyện này cho Thẩm Thủ Ý biết.
“Thẩm Tổng, cô Đường cùng Nhị Thiếu ra đã cùng nhau rời khỏi công ty!” Trong lòng trợ lý như có một cái chuông báo động lớn, anh là người tiên phong nhận định rằng Đường Ngọc Phỉ và ông chủ nhà mình là người yêu của nhau, lo sợ Đường Ngọc Phỉ bắt cá hai tay.
Động tác mở hợp cơm của Thẩm Thủ Ý dừng lại: “Khi nào?”
“Cách đây không lâu, camera giám sát được cảnh Đường tiểu thư lên xe của Nhị thiếu, có cần phái người đi theo cô ấy không ạ?”
“Không cần.”
Từ lâu anh đã biết cô gái nhỏ quen Thẩm Tắc Hành, nhưng cô vẫn luôn cư xử rất đúng mực, cho nên anh cũng không hoài nghi.
Chút tín nhiệm này, anh vẫn phải dành cho cô. Diễn đàn Vietwriter.vn
Vì thế Thẩm Thủ Ý vẫn tiếp tục bình tĩnh mở hộp cơm, khi mùi thơm xông vào mũi anh, sắc mặt anh có chút thay đổi, trong đó có mướp đắng mà anh không thích. Thẩm Thủ Ý muốn gọi trợ lý nhặt hết mướp đắng ra, nhưng anh nghĩ đến lời dặn của cô, nên đành im lặng và nuốt xuống.
Hoàng Thượng không vội thái giám lại vội, trợ lý chỉ hận không thể mọc ngay một đôi cánh bay đi tìm xe của Thẩm Tắc Hành, không ngờ ông chủ nhà mình vẫn còn có thể nuốt được cơm.
Khó khăn lắm cây vạn tuế trăm năm mới nở hoa một lần, không thể bị ngâm nước nóng được, trợ lý nhận thức một cách sâu sắc về trách nhiệm phải bảo vệ ông chủ nhà mình.
Sau khi vào quán cà phê Đường Ngọc Phỉ tìm một vị trí ở gần cửa sổ, và gọi một cốc mocha muốn xem xem Thẳm Tắc Hành định diễn trò gì.
Thẩm Tắc Hành nở nụ cười “thương hiệu” của hắn, vờ như lơ đãng dò xét hỏi: “Ngọc Phỉ à, tình cảm của em với anh trai anh có vẻ tiến triển tốt nhỉ, em thực sự muốn gả cho anh ấy sao?”
“Đây là hôn ước của ông nội tội và ông nội Thẩm đã định ra.” Đường Ngọc Phỉ nói với vẻ mặt đương nhiên. Không cưới Thẩm Thủ Ý, chẳng lẽ gả cho anh chắc?
Quả nhiên, nụ cười của Thẩm Tắc Hành đông cứng trong giây lát.
Anh ta cẩn thận quan sát Đường Ngọc Phỉ, thấy cô không có ý nói đùa, trầm giọng nói: “Tôi không biết ông nội cho cô lợi ích gì, nhưng đừng quên lúc trước cô nói với tôi thế nào, cô nói cô sẽ không bao giờ kết hôn với một người mù, hy vọng tôi có thể giúp cô. Cô là người thừa kế duy nhất của Đường Gia, muốn gì mà chẳng có? Chẳng lẽ thật sự muốn cùng Thẩm Thủ Ý sống cả đời sao?”
Hóa ra anh ta cho rằng mình đã kiếm được chút lợi ích từ chỗ ông Thẩm, trong lòng Đường Ngọc Phỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Thẩm Tắc Hành, có vẻ như anh không hiểu rõ tình hình rồi.” Cô khẽ nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận được hương vị đậm đà của sô cô la và kem tươi quyện trên đầu lưỡi, sau đó nhẹ nhàng đặt cốc trở lại đĩa rồi nói: “Chẳng có lợi ích gì cả, tôi tình nguyện ở bên Thẩm Thủ Ý.”
Hiển nhiên Thẩm Tắc Hành không tin, cười nhạo một tiếng: “Đường Ngọc Phỉ, cô cho rằng tôi không biết cô là loại người nào sao? Sao cô có thể tình nguyện gả cho Thẩm Thủ Ý được cơ chứ?”
“Tôi không quan tâm cô muốn làm cái gì, tôi cho cô biết, mấy khu đất đó nhất định phải là của tôi. Thẩm Thủ Ý đã giao việc khai thác cho bên Vật liệu xây dựng Trung Thông, nhưng anh ta không biết tôi có cổ phần trong Vật liệu xây dựng Trung Thông, hơn nữa tôi âm thầm theo dõi dự án này tiến hành.”
Nói tới đây Thẩm Tắc Hành hơi dừng một chút, lúc anh ta ngước mắt trên trong ánh mắt ngập tràn tham vọng: “Chắc em cũng biết giá trị của mấy khu khu đất đó, nếu như em có thể thuyết phục được nhà họ Đường đầu tư tiền cho tôi, chờ tôi lấy được nó tất nhiên sẽ không thiếu phần của em.“
Đường Ngọc Phỉ yên lặng nghe anh ta nói hết, vẻ mặt không hề thay đổi. Thẩm Tắc Hành vẫn luôn tha thiết nhìn chằm chằm cô, nhưng chỉ thấy sự chế giễu trong mắt cô.
“Tất nhiên là tôi biết, nhưng nếu phải chia sẻ chút lợi ích này, tôi có một cách đơn giản và thiết thực hơn.”
“Cach gì?”
“Cùng Thẩm Thủ Ý ở bên nhau và nắm chặt trái tim anh ấy.” Đường Ngọc Phỉ nở một nụ cười rạng rỡ, chói lọi như đánh vào mặt Thẩm Tắc Hành.
Cô dường như đang nói, rõ ràng cá lớn đang ở trong tay, tại sao cô còn phải bỏ gần tìm xa chứ, liều mình làm việc cho Thẩm Tắc Hành? Đúng thật là đầu óc anh ta không tốt lắm mới có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy rồi tìm cô thương lượng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhưng mà, nếu là đổi thành cái vị nguyên chủ ngốc nghếch kia, thật đúng là có thể bị Thẩm Tắc Hành lừa vào tròng.
Thẩm Tắc Hành bị nhục nhã không giữ nổi bộ mặt giả tạo của anh ta nữa, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, Thẩm Tắc Hành trợn mắt nhìn Đường Ngọc Phỉ nói: “Đường Ngọc Phỉ, cô dám coi thường tôi sao? Tôi không ngại nói cho cô biết, tôi có cách để phá hủy dự án của Thẩm Thủ Ý, biến những khu đất đó trở nên vô giá trị!”
“Thẩm Thủ Ý là một người mù, tập đoàn Thẩm Thị sao có thể trong tay một người mù? Tất cả những gì anh ta có bây giờ cuối cùng sẽ bị tôi lấy lại, cô không nên chọn sai chiến tuyến!”
Ánh mắt Đường Ngọc Phỉ lạnh lùng, cầm cốc mocha trên bàn hất lên mặt Thẩm Tắc Hành, không sót một giọt.
Mặt và tóc Thẩm Tắc Hành đều ướt hết, màu nâu của cà phê làm bẩn một mảng trên cổ áo sơ mi trắng của Thẩm Tắc Hành
“Thẩm Tắc Hành, nếu anh dám mở miệng nói hai chữ “người mù”, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
“Cho dù Thẩm Thủ Ý không nhìn thấy, nhưng so với anh, Thẩm Thủ Ý còn giỏi hơn gấp vạn lần.”
Cô đứng lên, lạnh lùng nhìn anh ta, trong lòng tràn đầy sự tức giận. Ai đã cho anh ta dũng khí để nghĩ rằng người như anh ta xứng đáng để so với Thẩm Thủ Ý? Thẩm Thủ Ý hoàn toàn xứng đáng là lãnh đạo Thẩm Thị, là nhà chiến lược gia trời sinh. Tương lai anh lại là chồng cô, cô không cho phép bất kỳ ai xúc phạm đến anh.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô sững sờ nhìn màn hình điện thoại, trên màn hình viết ba chữ “Chồng sắp cưới”.
Là Thẩm Thủ Ý gọi.
Biết chính mình ở cùng Thẩm Tắc Hành đã lâu, cô giơ tay định cầm lấy điện thoại, nhưng có một bàn tay đã nhanh hơn cô một bước, cướp điện thoại đi.
“Thẩm Tắc Hành, trả điện thoại cho tôi.” Đường Ngọc Phỉ tức giận nói.
“Đường Ngọc Phỉ, tôi đúng là đã đánh giá thấp cô rồi, cô nghĩ sao nếu tôi đem những lời cô nói từ nãy đến giờ nói lại cho Thẩm Thủ Ý, anh ta còn có thể cho phép cô ở bên anh ta nữa không?” Trên mặt Thẩm Tắc Hành lộ ra nụ cười âm ngoan, ngũ quan* vốn hài hòa dần trở nên vặn vẹo, thoạt nhìn vô cùng độc ác và đáng sợ.
*: Là năm bộ phận nằm trên khuôn mặt mà ta có thể dễ dàng nhận biết được, gồm: Thái thính quan (Tai), Bảo thọ quan (Lông mày), Giám sát quan (Mắt), Thẩm biên quan (Mũi), Xuất nạp quan (Miệng).
Nói xong, anh ta lùi lại về phía sau, nhanh chóng ấn nút trả lời và bật loa ngoài, lớn tiếng nói: “Trước đây em nói thế nào nhỉ, vừa nhìn thấy mặt tên người mù kia đã cảm thấy ghê tởm, cả đời này không thể gả cho anh ta……”
Vừa dứt lời, Đường Ngọc Phỉ đã cầm lấy khay đựng ly hung hăng đập về phía tay đang cầm điện thoại của Thẩm Tắc Hành.
Thẩm Tắc Hành kêu lên một tiếng đau đớn, thả tay xuống, chiếc điện thoại rơi xuống cùng với màn hình vỡ nát.
Thẩm Tắc Hành trợn mắt nhe răng ngẩng đầu nhìn cô, lại thấy trên khóe môi đỏ tươi của Đường Ngọc Phỉ ngậm một nụ cười lạnh, đôi mắt hạnh như bao trùm một lớp băng, giống như có thể đem làn da anh ta đóng băng rồi nứt ra từng tấc. Rõ ràng là cùng một người, nhưng khí chất lại đột nhiên thay đổi như biến thành một người khác, khiến Thẩm Tắc Hành không khỏi rùng mình.
Đường Ngọc Phỉ nhặt điện thoại lên, nói nhỏ vào tai Thẩm Tắc Hành khi rời đi: “Thẩm Tắc Hành, anh nên cảm thấy may mắn vì thận phận của mình.” Diễn đàn Vietwriter.vn
May mắn vì anh là vai chính chính của thế giới này, nếu không trong cơn tức giận vừa rồi cô đã không nhịn nổi mà giết chết anh ta.
Trong phòng làm việc của tập đoàn Thẩm Thị, Thẩm Thủ Ý cầm điện thoại hồi lâu mới buông xuống, anh lẳng lặng để điện thoại sang một bên, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Anh đợi hồi lâu, cuối cùng có chút không yên tâm. Khi nghĩ tới cô gái nhỏ cùng Thẩm Tắc Hành ở cùng với nhaunhau, anh không thể kìm được sự lo lắng và một chút ghen tuông trong lòng. Anh sẽ không nghi ngờ cô, mà chỉ đơn giản là không muốn cô tiếp xúc nhiều với người đàn ông khác. Vì vậy anh lấy hết can đảm gọi cho cô, không ngờ nghe thấy chuyện này.
Hóa ra cô ghét anh đến vậy sao, cô cố gắng tiếp cận anh hết lần này đến lần khác chỉ vì Thẩm Tắc Hành sao?
Thẩm Thủ Ý mím môi, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, cảm thấy ngực đau nhói từng hồi, khiến anh khó chịu không khỏi nhíu mày. Dường như có một chất lỏng sệt sệt che kín miệng và mũi anh, khiến anh không thể thoát ra, cuối cùng không thể thở nổi, gần như nghẹt thở.
Anh im lặng ngồi trong phòng làm việc, chờ cô gái nhỏ cho anh một lời giải thích.
Chỉ cần cô chịu gọi điện nói rõ cho mình, anh vẫn sẽ tin cô vô điều kiện.
Nhưng anh đợi nửa tiếng đồng hồ, điện thoại vẫn luôn yêu tĩnh nằm đó, sự im lặng của phòng làm việc như chế nhạo những suy nghĩ kỳ lạ của anh, và trái tim anh từng chút chìm xuống, chìm vào vực thẳm vô tận.
Tất cả những ôn tồn trước đây, đều như ảo ảnh trong mơ, anh mới biết được rằng, hóa ra tình yêu có thể đau đớn và cô đơn như vậy.
Rõ ràng là ngoài trời đang nắng chói chang, nhưng khi trợ lý đẩy cửa bước vào lại thấy ông chủ nhà mình ngồi trong bóng tối, chỉ thấy đường cong của gò má phủ lên một tầng đau thương nồng đậm, cả người như mất đi hết sức sống, như một bộ phim câm đen trắng.
“Thẩm…… Thẩm Tổng?” Trợ lý cho rằng anh đang giận dỗi, hỏi dò: “Sao Thẩm Tổng không gọi cho cô Đường, kêu cô ấy trở về.”
“Không cần.” Trái tim của cô ấy không có ở đây, quay về làm gì chứ? Diễn đàn Vietwriter.vn
“Còn mười bảy tiếng nữa mới bắt đầu cuộc họp đàm phán, tôi đang chuẩn bị chuyên cơ sang Mỹ.” Thẩm Thủ Ý đặt chiếc bút xuống bàn, lạnh nhạt giọng nói. Tay anh hơi run, mấy lần đều không đóng được lắp bút, trên mặt lộ ra một chút khó chịu.
“Bây giờ?”
Trợ lý sửng sốt, vốn dĩ ông chủ nhà mình đâu có định địch thân qua đó, rốt cuộc anh đã bị cái gì kích thích?
Trợ lí do dự không biết có nên nói với Đường tiểu thư hay không, nhưng nhìn dáng vẻ của ông chủ nhà mình, bờ môi hé ra mấy lần cuối cùng lại nuốt trở về bụng.
Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, anh không thể can thiệp được.