Đây cũng coi như là lần đầu tiên Đường Ngọc Phỉ chính thức tỏ tình nhưng đã bị anh uyển chuyển từ chối, nhưng cô cũng không hề nóng nảy, ít nhất cô biết Thẩm Thủ Ý không hề ghét cô, coi như sự cố gắng mấy ngày nay của cô không hề lãng phí.
Không muốn ép Thẩm Thủ Ý quá chặt, cho nên từ sau ngày đó Đường Ngọc Phỉ cũng không tới biệt thự để tìm Thẩm Thủ Ý để cùng ăn bữa sáng nữa. Dù vậy vào mỗi buổi trưa cô vẫn kiên trì đưa cơm, cũng không yêu cầu muốn đi lên để gặp anh, cũng không gọi điện thoại cho anh, duy trì ở mức khiến Thẩm Thủ Ý dù nhớ đến cô cũng không gặp được.
Thế là Đường Ngọc Phỉ lại trở về cùng ông nội Thẩm thưởng trà, mang chim đi dạo ở những nơi yên tĩnh nghe những điệu hát dân gian trong cuộc sống.
Chiêu lạt mềm buộc chặt này đối với Thẩm Thủ Ý – người có tình trường như một tờ giấy trắng, thì rất có hiệu quả. Đột nhiên cô gái nhỏ không còn quấn lấy anh nữa, khiến anh có chút không quen.
Mấy hôm nay anh vẫn luôn tự trách bản thân có phải đã nói lời hơi quá đáng hay không, làm tổn thương con gái nhà người ta. Mà phần áy náy này vào mỗi buổi trưa khi cô mang cơm đến càng mãnh liệt hơn, Thẩm Thủ Ý chỉ có thể ngoan ngoãn ăn hết, rồi lại ngẩn người. Lúc này anh mới phát hiện, bản thân mình trong vô thức đã quen với việc cô luôn ở trước mặt anh ồn ào hò hét, rồi cô lại đột nhiên biến mất, ngay cả Pharos cũng trở nên ủ rũ.
Chẳng lẽ anh thật sự có tâm tư nào khác với cô ư?
Thẩm Thủ Ý ngẩn người suy nghĩ, trợ lý phải gọi anh rất nhiều lần anh mới hồi phục lại tinh thần.
“Thẩm tiên sinh, giữa các đôi tình nhân luôn sẽ có lúc cãi nhau, vào lúc này người đàn ông phải biết rộng lượng.” Trợ lý thấy ông chủ nhà mình luôn có vẻ không yên lòng, hoàn toàn không thể tập trung được vào công việc, vì thế không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Theo trợ lý thấy, nhất định là do ông chủ nhà mình quá không hiểu phong tình nên đã làm tổn thương Đường tiểu thư.
Thẩm Thủ Ý tự động bỏ qua hai chữ “tình nhân” rồi chân thành hỏi: “Nếu cậu không cẩn thận nói sai gì đó rồi làm cô ấy tức giận, vậy thì dỗ thế nào?” Tóm lại anh vẫn không yên tâm, hy vọng sẽ không làm cô buồn.
“Tặng hoa! Các cô gái đều rất thích hoa, hoa hồng đỏ là tốt nhất. Còn nữa, khi xin lỗi phải có thành ý, các cô gái đều thích liên tục được nghe mấy lời nói sến súa, nếu có thể anh nhớ bổ sung thêm một tấm thiệp mừng viết tay thì càng tốt.”
“Lời âu yếm?” Lông mày Thẩm Thủ Ý nhăn càng sâu, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang và mờ mịt.
“Thẩm tiên sinh, con gái đều thích nghe những lời đường mật, các cô gái đều là động vật cảm tính, đôi khi tặng nhiều vật chất cũng không sánh nổi một lời âu yếm nhưng hữu dụng.”
“Tôi đã biết, giúp tôi chuẩn bị hoa.” Thẩm Thủ Ý có chút suy tư, phất phất tay. Nếu cậu ta nói con gái đều thích hoa thì cô gái nhỏ của nhà họ Đường chắc chắn cũng sẽ thích.
Nhưng anh sẽ không nói lời yêu thương gì đó, trong suốt hai mươi mấy năm qua số lần anh tiếp xúc với con gái rất ít, lại càng không biết phải nói gì để khiến cô vui vẻ.
Thẩm Thủ Ý nắm chặt bút máy, do dự một hồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Trợ lý cảm thấy không yên tâm, anh ta cứ bước một bước lại quay đầu lại nhìn dáng vẻ cái hiểu cái không của ông chủ nhà mình, chỉ hận không thể thay anh viết ra một bức thư tình.
Cứ theo tình hình này, thì bao giờ mới theo đuổi được con gái nhà người ta?!
Lúc này bên trong sân lớn của nhà họ Thẩm, Đường Ngọc Phỉ cùng ông nội Thẩm đang tựa trên chiếc ghế dựa làm bằng gỗ lim, thưởng thức trà xanh Lục An, bên tai là tiếng hát kinh kịch.
Bầu trời u ám và cơn mưa đang rơi xuống mặt đất, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự hứng thú của hai ông cháu, ngược lại có chút hương vị nhàn nhã đặc biệt.
Trà Lục An có hương vị thanh nhã, Đường Ngọc Phỉ mở nắp trà, đưa lại gần mũi để nghe hương trà, rồi mới nhấp một ngụm nhỏ. Cảm nhận được nước trà đậm đà lại có chút dư vị ngọt ngào, môi răng cô đều lưu lại hương trà, cô thỏa mãn mà cảm thán một tiếng.
Ông nội Thẩm mở to mắt liếc cô: “Tiểu Ngọc, sao gần đây con lại có nhiều thời gian để ở cùng lão già này vậy? Là do thằng nhóc Thẩm Thủ Ý khiến con không vui à?” Trước đây ông nghe nói cô nhóc này hay bám theo đứa cháu trai lớn của mình, hai người gần như đi đến nơi nào cũng dính lấy nhau. Còn tưởng chuyện tốt sắp tới, ai mà biết cuối cùng lại chạy về tìm ông rồi.
Đường Ngọc Phỉ buông chén trà trong tay, nhỏ giọng mà nói: “Anh Thẩm đối xử với con rất tốt, chỉ là con nhớ ông nội thôi.”
“Nhóc con, nếu tên nhóc đó mà đối xử với con tốt thật thì con làm gì còn nhớ đến lão già này nữa.” Ông nội Thẩm không hề lưu tình mà vạch trần cô: “Có cần ông thay con dạy dỗ hắn một trận không?”
“Vấn đề không phải ở anh Thẩm.” Đường Ngọc Phỉ lắc đầu, thở dài một hơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra rất nhiều muộn phiền, nhìn qua có chút buồn cười.
Ông nội Thẩm thấy vậy liền nổi lên hứng thú, ngồi thẳng người dậy hỏi: “ Tiểu Ngọc nói cho ông biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Anh Thẩm chê con tuổi quá nhỏ.”
“Thằng nhóc đó cũng biết tuổi mình không còn nhỏ rồi à! Vài năm nữa là cũng 30 tuổi rồi!” Ông nội Thẩm trừng lớn mắt, dường như cảm thấy không thể dùng lý lẽ để khuyên răn nữa: “Hơn nữa, tuổi tác không phải là vấn đề, trừ khi kém nhau mười mấy hai mươi tuổi còn lại đều không tính là vấn đề.”
Không ngờ tư tưởng của ông nội Thẩm lại tiến bộ như vậy, Đường Ngọc Phỉ âm thầm gật đầu, sâu sắc công nhận.
“Thằng nhóc này không biết tốt xấu, không bằng trực tiếp gạo nấu thành cơm, đến lúc đó nó muốn cũng không thể chối bỏ, mà ông lại có chắt để bồng.”
Đường Ngọc Phỉ đang nhấp ngụm trà nghe vậy lập tức phun hết ra, gương mặt đỏ bừng do sặc nước trà quay sang nhìn vẻ mặt đương nhiên của ông nội Thẩm, ông ấy có biết bản thân mình vừa mới nói chuyện khiến người khác rất sốc không? Tuy cô không ngại làm những chuyện cởi mở đó, nhưng nhỡ đâu Thẩm Thủ Ý khinh thường những hành động đó của cô, thì độ hảo cảm mà cô vất vả lắm mới lấy được chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển hết sao.
Không thể được, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy bản thân mình không thể theo kịp suy nghĩ của ông nội Thẩm, thế là chạy trối chết.
Khi đang làm tổ trong nhà phòng của mình, Đường Ngọc Phỉ nghe được bên ngoài có tiếng mưa rơi cùng âm thanh xào nấu, khó có được thời gian nhàn rỗi ngồi xem phim truyền hình ở thế giới này. Cô lại phải cảm thán rằng cuộc sống của tiểu thư nhà giàu thật quá tốt đi, quả thực là thiên đường giữa chốn nhân gian.
Thời gian thoáng qua, bầu trời dần dần buông xuống màn đêm, mưa vẫn không hề giảm đi mà lại càng to thêm, mưa như thác đổ.
Đường Ngọc Phỉ tắm xong đứng bên cửa sổ mới phát hiện ra mưa trắng xóa đến không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài được nữa, đến ngay cả đèn đường cũng trở nên mờ ảo, thấy vậy cô có chút lo lắng cho mấy bông hoa trong vườn không biết có chịu nổi với thời tiết này không.
Ngay khi cô kéo tấm rèm cửa ra, chợt phát hiện một bóng hình nhỏ mơ hồ ở ngoài vườn, đang ra sức nhảy nhót.
Cô phải nhìn một lúc lâu mới nhận ra, bóng nhỏ kia vậy mà là Pharos.
Với thời tiết như thế này chắc chắn Thẩm Thủ Ý sẽ không cho nó ra ngoài, cô trong lòng cực kỳ kinh ngạc, điều đầu tiên cô nghĩ đến là có phải Thâm Thủ Ý gặp chuyện gì rồi không?
Còn chẳng kịp thay quần áo, Đường Ngọc Phỉ cứ vậy bung dù và mặc cả đồ ngủ mà chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Pharos toàn thân ướt sũng đang run lẩy bẩy trong mưa gió, miệng còn liên tục sủa. Tiếng mưa lớn quá khiến cô ở trong phòng không nghe được gì, không biết nó đã kêu bao lâu rồi.
“Pharos, xảy ra chuyện gì vậy, anh Thẩm đang ở đâu?”
Mà Pharos thấy cô đến càng dùng sức nhảy nhót, cắn vào ống quần cô, vừa chạy về phía trước vừa quay đầu nhìn cô, Đường Ngọc Phỉ cảm nhận được sự lo lắng từ đôi mắt đen láy của nó.
Biết nó muốn mình đi theo, Đường Ngọc Phỉ lập tức đuổi kịp nó. Pharos chạy rất vội càng, Đường Ngọc Phỉ cũng đẩy nhanh bước chân, nước mưa bắn lên làm ướt nhẹp ống quần cô.
Lần đầu tiên cô cảm thấy sân vườn của Nhà họ Thẩm thật sự rất rộng, rộng đến mức mà việc đi tìm một người mà trở nên rất phiền phức!
Pharos dẫn cô rẽ trái rồi rẽ phải, chạy sắp ra đến cổng lớn của Nhà họ Thẩm, lúc này Đường Ngọc Phỉ mới thấy ở phía xa ngay dưới cột đèn đường có một bóng người cô tịch đang ngồi.
Thẩm Thủ Ý không có ô, cứ như vậy mà ngồi dưới mưa, đang rũ đầu xuống nên không thấy được biểu cảm của anh. Cả người anh ướt đẫm, nhếch nhác ngồi bên cạnh bồn hoa, tóc đen rủ bên sườn mặt, trong tay cầm một bó hồng đỏ tươi, đã bị nước mưa sối cho ướt hết, hoa lá đều rụng tả tơi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy lòng mình như bị bóp chặt lại, đến gần xem mới phát hiện những ngón tay xinh đẹp của anh trông cực kỳ dơ bẩn, thậm chí trong các kẽ móng tay cũng bám đầy bùn đất.
“Anh Thẩm.” Đường Ngọc Phỉ đưa ô đến che mưa cho anh, lúc này mới khẽ gọi anh.
Thẩm Thủ Ý lấy lại tinh thần ngẩng đầu, dưới bóng tối lộ ra gương mặt nhợt nhạt của anh, ánh nhìn từ đôi mắt nhạt màu không nhìn đến cô, nhưng Đường Ngọc Phỉ lại có thể nhìn ra trong đôi mắt đó tràn ngập sự mất mát và bất an.
“Tại sao anh lại ngồi ở chỗ này chịu mưa, xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi ở đây để tìm chút đồ.”
“Là cái gì vậy?” Đường Ngọc Phỉ sốt ruột hỏi, một người không nhìn thấy đang tìm kiếm cái gì đó ở một nơi lớn như vậy, không phải đang đùa đấy chứ?
Thẩm Thủ Ý chỉ vào bó hoa hồng bên cạnh đã dập nát, dường như có hơi mất tự nhiên: “Chuyện ngày hôm đó….. Thật xin lỗi, hoa này là tôi để bồi thường cho cô, chỉ là tôi làm mất tấm thiệp mừng được kẹp ở bên trong.”
Những lời nói đó anh phải suy nghĩ cả ngày mới có thể viết ra, sau đó anh đã rất cẩn thận đem nó đặt ở giữa bó hoa hồng, có lẽ do mưa gió quá lớn nên đã bị thổi bay rồi. Lúc phát hiện không thấy tấm thiệp đâu anh đã rất lo lắng, cho nên đi dọc theo đường về tìm một lúc lâu, sau đó anh dứt khoát vứt luôn ô của mình. Thế nhưng chuyện này quá khó đối với anh, vì chính bản thân anh cũng không chắc chắn tấm thiệp đó có rơi trong vườn nhà mình hay không, anh rất hận mình vì không thể nhìn thấy.
Đường Ngọc Phỉ nhìn anh nói không nên lời, lại càng đau lòng. Nếu Pharos không đến tìm cô, anh còn định ngồi dưới mưa bao lâu nữa? Lúc cô đang ngồi trong nhà thoải mái xem kịch, anh đã một mình ở giữa cơn mưa như thác đổ này tìm kiếm bao lâu rồi?
“Tôi tìm thay anh.” Đường Ngọc Phỉ không hề do dự đưa ô đang cầm trong tay cho anh, sau đó quay đầu chạy vào trận mưa lớn.
Thẩm Thủ Ý giật mình, lập tức đứng dậy gọi cô, nhưng Đường Ngọc Phỉ làm sao có thể nghe được?
Cô dứt khoát đá dép lê ra chỗ khác, chạy chậm đi tìm tấm thiệp đó, hung hăng đem tóc mái ướt nhẹp vuốt lên đỉnh đầu.
Này thì chơi trò lạt mềm buộc chặt*, còn đi bắt nạt một người không nhìn thấy được, Đường Ngọc Phỉ mày nhẫn tâm sao? Cô ở trong lòng hung hăng mắng chính mình, nghĩ đến hình ảnh vô cùng chật vật của Thẩm Thủ Ý đều là vì mình, cô cảm thấy mình không bằng một đồ vật. Bây giờ cô chỉ nóng lòng muốn tìm cái tấm thiệp tràn đầy tâm ý đó và nói cho anh biết rằng anh không được thể hiện ra dáng vẻ khiến người ta phải đau lòng như thế nữa.
*: Người Việt thường dùng câu thành ngữ này để ví von rằng trong cuộc sống, để hoàn thành mọi việc một cách tốt nhất thì dù các quy tắc và nguyên tắc vẫn được áp dụng nhưng thái độ cần mềm mỏng và khéo léo thay vì sự cứng nhắc và khó khăn.
Đường Ngọc Phỉ cắn chặt răng, trước mắt là màn mưa trắng xóa, thậm chí ngay cả mắt cô cũng không thể mở ra được, nhưng cô vẫn kiên trì, thậm chí cô còn cẩn thận kiểm tra kỹ từng bồn hoa một.
Thiệp chúc mừng bị dính nước, vậy thì không thể bay quá xa, chỉ cần nó rơi ở trong vườn của nhà họ Thẩm thì cô nhất định sẽ tìm được nó. Diễn đàn Vietwriter.vn
Không biết bản thân đã dầm mưa bao lâu, thậm chí lòng bàn chân cô khi giẫm lên cũng đã tê rần. Áo ngủ bị ướt dính sát vô người cô, gió lạnh thổi qua làm Đường Ngọc Phỉ lạnh đến nỗi bờ môi trắng bệch. Cô đã tìm trong sân vườn Nhà họ Thẩm hết lần này đến lần khác. Vào thời điểm mà cô sắp tuyệt vọng, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy cách đó không xa có một tấm thiệp nhỏ đang nằm trơ trọi trên mặt đất, dòng chữ bạc ở trên bìa phản chiếu ánh sáng yếu ớt.
Vì màu sắc của tấm thiệp khá tối, nên có thể bị cô bỏ qua một lần nữa, bây giờ cuối cùng đã tìm thấy rồi.
Đường Ngọc Phỉ kích động muốn khóc, chạy lên phía trước rồi cẩn thận nhặt tấm thiệp đó lên, trân trọng mà cầm trong lòng bàn tay.