↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Sau khi Lâm Tử Phong không biết xấu hổ dính lấy Cẩm Nguyệt, Cố Bân cũng trốn cô càng lúc càng xa, hơn nữa Cẩm Nguyệt còn phát hiện anh có liên lạc với Thẩm Điềm Nhi.
Cô cảm thấy Thẩm Điềm Nhi đúng là dai hơn đỉa, mà hành vi của Cố Bân cũng khiến cô cảm thấy cực kì khó chịu.
Hôm nay cô rốt cuộc cũng chờ được Cố Bân về nhà, Cẩm Nguyệt tiến lên gõ cửa phòng anh. Cố Bân mở cửa nhìn cô, vẻ mặt lạnh băng hệt như lúc cô mới gặp anh lần đầu tiên khi đến thế giới này.
Hai người nhìn nhau không nói gì một hồi, Cẩm Nguyệt dẫn đầu phá vỡ sự trầm mặc.
"Anh trai còn muốn trốn em tới khi nào?"
Cố Bân há miệng thở dốc, giọng nói không chút cảm xúc, "Nguyệt Nguyệt, là anh có lỗi với em, quan hệ của chúng ta là không đúng, Lâm Tử Phong... sẽ là lựa chọn tốt hơn của em." Có trời mới biết, lời cuối cùng, Cố Bân phải dùng hết sức lực mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Lần đầu tiên Cẩm Nguyệt không biết phải mở miệng nói chuyện như thế nào, cô lặng im một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn nam sinh cao lớn trước mặt.
"Đây là lựa chọn của anh." Cẩm Nguyệt khẳng định, cũng như đang nói cho chính mình nghe.
Bàn tay rũ ở bên hông ra sức nắm chặt, cô gật đầu nói: "Được, em đã biết."
Cẩm Nguyệt xoay người rời đi, trước khi đi còn quay lại nhìn Cố Bân đang cúi đầu đứng ở cửa, cô nhẹ nhàng để lại một câu, "Thẩm Điềm Nhi càng không phải lựa chọn tốt cho anh."
Tiếng đóng cửa "rầm" một tiếng vang lên hoàn toàn phá vỡ biểu tình trấn định mà anh vất vả duy trì nãy giờ.
Cố Bân trở về phòng thống khổ ngồi xổm trên mặt đất, anh giống như không thở nổi cố hít lấy từng hơi từng hơi, hệt như một con thú nhỏ đang chịu đựng nỗi đau thật lớn.
Tự tay anh, đẩy cô gái mà mình yêu nhất rời xa mình.
Rõ ràng đã nói với bản thân vô số lần, anh và cô không thể tiếp tục sai thêm nữa, cô còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng anh thì sao? Anh không thể lừa gạt cô gái tốt đẹp đơn thuần như cô thêm nữa!
Nhưng sau khi phủi sạch quan hệ cùng cô, không ngờ lại thống khổ như vậy...
Ngày hôm sau, mọi thứ lại khôi phục như thường, giống như ngày hôm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vào một ngày cuối tuần, sáng sớm Cố Bân đã ra khỏi nhà, Lâm Tử Phong lại trực tiếp tới tìm Cẩm Nguyệt.
Cẩm Nguyệt chỉ đành không cam tâm tình nguyện chiêu đãi vị khách không mời mà đến này.
Cẩm Nguyệt và Lâm Tử Phong giống như hai người bạn chơi đùa với nhau cả một ngày. Lâm Tử Phong còn mặt dày mặt dạn ăn vạ trong phòng Cẩm Nguyệt khiến cô giận sôi máu.
Sau khi ăn xong cơm tối, Cẩm Nguyệt nhận được một tin nhắn khiến cô nhíu mày. Lâm Tử Phong vô cùng hiếu kì trước phản ứng của thiếu nữ cho nên bèn giở trò lưu manh, từ phía sau ôm cô xem lén nội dung tin nhắn.
Là một bức ảnh chụp, hình ảnh rất mơ hồ nhưng vẫn có thể thấy rõ người bên trong ảnh là Cố Bân và Thẩm Điềm Nhi. Tư thế của hai người cực kì mập mờ, giống như đang ôm nhau, cũng giống như đang hôn môi.
Lâm Tử Phong cẩn thận chú ý đến cảm xúc của Cẩm Nguyệt, Cẩm Nguyệt mím môi, nhỏ giọng nói: "Em đã nói với anh ấy... Thẩm Điềm Nhi không phải là lựa chọn tốt..."
Cẩm Nguyệt nghĩ thầm ở trong lòng, nói cách khác Cố Bân cảm thấy cô không bằng Thẩm Điềm Nhi sao...
Trong lòng Cẩm Nguyệt có chút nghẹn khuất, lúc này cô ẩn ẩn có thể cảm nhận được cảm xúc của nguyên chủ. Nhưng rất nhanh, Cẩm Nguyệt đã thu hồi phần cảm xúc không thuộc về mình kia. Cô buông điện thoại di động ra, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tò mò nhìn về phía Lâm Tử Phong đang ngồi ở bên cạnh.
Lâm Tử Phong bị cô gái nhỏ nhìn chằm chằm, trong lòng bất giác dâng lên một ngọn lửa, "Này, sao em lại nhìn anh như vậy hả?"
Giọng nói của Cẩm Nguyệt vẫn giống như ngày thường nhưng bên trong pha lẫn vài phần tìm tòi nghiên cứu.
"Anh trai nói, anh là lựa chọn tốt hơn của em."
Lâm Tử Phong khựng lại, sau đó nở một nụ cười xấu xa: "Sự thật cũng chứng minh, anh chính là lựa chọn tốt nhất của em."
Cẩm Nguyệt nghiêng đầu hỏi: "Chứng minh như thế nào? Anh cũng có thể làm em thoải mái sao?"
Câu nói vốn dĩ rất bình thường nhưng để ý kĩ sẽ thấy bên trong ám chỉ rất nhiều điều sâu xa. Lâm Tử Phong vừa nghe đã hiểu, tuy không nghĩ đến quan hệ của bọn họ lại phát triển nhanh đến thế, nhưng hiện tại hắn khó chịu muốn chết.
Lâm Tử Phong trực tiếp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, khống chế cô trong cái ôm của mình, mùi hương trên người cô khiến hắn mê muội, nói ra lời nói vô cùng nguy hiểm: "Vậy em tới thử xem, xem thử anh có thể làm em thoải mái hơn hay không?"
Cẩm Nguyệt ngơ ngác, đối với hơi thở tràn đầy tính xâm lược của Lâm Tử Phong có chút chịu không nổi.
Hiện tại Cẩm Nguyệt vẫn chưa hiểu được tình cảm của con người, cô chỉ biết bản thân mình thích ai không thích ai, ai đối với cô tốt ai mang ác ý, còn sâu hơn nữa thì cô hoàn toàn không hiểu, ví dụ như làm sao để yêu một người.
Nhưng tình cảm mà cô đáp lại với cùng thuần tuý, chỉ cần thích cô sẽ đối xử tử tế, Cố Bân và Lâm Tử Phong cũng nhìn ra được trong mắt Cẩm Nguyệt vốn không hề có tình yêu, sự mê luyến hay là khát khao chiến hữu giống như những cô gái khác, thích của cô chỉ đơn giản là thích mà thôi.
Giống như chỉ cần bọn họ đối với cô chân thành thì khẳng định sẽ nhận được hồi đáp xứng đáng.
Vậy nên bọn họ vẫn luôn cố gắng, dù không thể có được trái tim cô một cách hoàn toàn, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Bọn họ sẽ chậm rãi dạy cho cô biết như thế nào là yêu, nhưng trước tiên phải chiếm lấy cô đã, sau đó mới nói đến chuyện bồi dưỡng tình cảm.
Bọn họ chỉ có thể tính toán từng bước một cách cẩn thận, ai bảo trong mối quan hệ này, bọn họ là người rung động trước cơ chứ!?
Cẩm Nguyệt sau khi nếm thử mùi vị tình ái, lập tức thích cảm giác sung sướng tràn trề như thế. Cực hạn khoái cảm có thể khiến cảm xúc của cô lên xuống phập phồng, sau này cô có tra trên mạng một ít tin tức, đáp án chính là khi cùng người mình thích làm tình, cảm giác sung sướng sẽ tăng lên gấp bội.
Khi mạch não thần kì của Cẩm Nguyệt nghe thấy Cố Bân nói Lâm Tử Phong càng là lựa chọn tốt hơn của cô thì không hề suy xét đến việc Cố Bân đang nghĩ đến chuyện luân lý, mà cho rằng làm tình với Lâm Tử Phong sẽ thoải mái hơn.
Sau đó cô mới thắc mắc vấn đề vừa rồi.
Nghe Lâm Tử Phong nói phải thử mới biết được, lòng hiếu kỳ của cô rốt cuộc cũng bị gợi lên.
Cô gật đầu trong lòng ngực của Lâm Tử Phong, giây tiếp theo nụ hôn cực nóng của người đàn ông rơi xuống.
Đây không phải là lần đầu cô cùng Lâm Tử Phong hôn, nụ hôn của hắn luôn tràn ngập bá đạo, nhiệt liệt, nồng cháy, Cẩm Nguyệt ngây ngô sau khi bị hắn hôn thì mềm nhũn bên trong lòng ngực hắn. Cảm giác tê dại thấm vào trong xương cốt, hai vú trước mặt và lồn nhỏ phía dưới bắt đầu ngứa ngáy.
Lâm Tử Phong nhạy bén phát hiện làn da của thiếu nữ nổi lên màu hồng nhạt, hắn vui mừng phát hiện đây là do thiếu nữ bắt đầu động dục. Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, con cặc dưới háng căng cứng chọc vào người Cẩm Nguyệt, dốc sức chứng minh sự tồn tại của mình.
Cẩm Nguyệt cảm giác được cặc lớn đang tác oai tác quái, lập tức bắt lấy con cặc cách một lớp quần của người đàn ông, cô mơ hồ nói: "Đàn anh cũng khó chịu sao? Anh cũng muốn em hỗ trợ à?"
Con cặc thô to bị thiếu nữ nắm lấy khiến Lâm Tử Phong hít hà một hơi, nhưng từ bên trong lời nói của Cẩm Nguyệt, hắn cảm giác được có gì đó rất kỳ lạ.
Hắn lập tức nắm tay cô đưa về phía dưới eo mình, "Anh trai nói gì với em vậy?"
Cẩm Nguyệt rên rỉ một tiếng, "Anh trai bảo nơi này khó chịu, muốn cắm vào bên trong cơ thể của Nguyệt Nguyệt mới hết, muốn Nguyệt Nguyệt giúp anh ấy."
"Đàn anh cũng muốn cắm vào lồn của Nguyệt Nguyệt, dùng thân thể Nguyệt Nguyệt giúp anh sao?"
Lâm Tử Phong hít sâu một hơi, trong lòng tức giận mắng Cố Bân không biết xấu hổ, nhưng càng kinh ngạc hơn trước lời nói cợt nhã của thiếu nữ.
Rõ ràng là một cô bé thuần khiết nhưng lại nói ra những lời không khác gì một con đĩ đang hứng tình.
Hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng lại kết hợp với nhau khiến đôi mắt Lâm Tử Phong tràn đầy dục hoả. Giờ phút này, hắn chỉ muốn đè Cẩm Nguyệt dưới thân, khiến sự thuần khiết bị vấy bẩn, hình ảnh trước mắt khiến con cặc hắn như muốn nổ tung.
Chuyện Cố Bân lừa cô hắn cũng không muốn giải thích, hắn thậm chí còn có cảm giác mình là sói già đuôi to đang dụ dỗ con thỏ trắng nhỏ ngây thơ.