Đỗ Trình vô cùng tức giận, " Ngươi dưa vào cái gì rằng ta không dám?!"
Nói xong, hắn quay đầu lại tìm nhóm bằng hữu thường ngày đi chung, "Mã Siêu! Dương Từ! Còn không qua đây!"
Hai tiểu hài bị hắn gọi đều đang co ro núp trong góc bên kia, một đứa giả vờ ngủ, đứa còn lại chưa kịp giả vờ ngủ.
Đỗ Trình trừng mắt nhìn: "Dương Từ, ngươi không ngủ, lại đây!"
Nam tử cứng cáp đầu tròn, lỗ tai to lập tức lắc đầu xua tay: "Tay của ta bị thương, hiện tại không cử động được."
Đỗ Trình nữa điểm cũng không tin, "Không thể động đậy? Vậy ngươi vừa rồi còn vẫy tay?"
Dương Từ liền vội vàng giấu tay mình còn trong tay áo, cả người co quắp lại sau bàn đọc sách, "Đây là chuyện riêng của ngươi, đừng tìm ta."
Từ khi Hoàng đế và Thái hậu tỏ ra thân thiết với Lan Chương, nên hầu hết các gia đình thế gia đều thay đổi thái độ và cảnh cáo con cháu không được quấy rối Lan Chương khi vào Nam học đường.
Đặc biệt là những đứa trẻ hay bắt nạt Lan Chương đều được các trưởng bói trong nhà giáo huấn, nên đã nhớ kĩ.
Huống hồ...
Bên hông Lan Chương là mặt dây chuyền bằng ngọc, thế nhưng lại còn có hình Bàn Long.
Đây không phải là ngọc bội mà Hoàng đế đang đeo sao? Tại sao lại ban cho nàng rồi?
Đỗ Trình hoàn toàn không để ý đến ngọc bội do Đoạn Tùy Cư ban cho, hắn chỉ muốn thu thập thật tốt tên tiểu tử ngu dốt không biết trời cao đất đai này.
Thấy không có người đáp lại hắn, hắn càng cảm thấy thật xấu hổ mà xắn tay áo, "Một mình ta, còn không trị được ngươi sao?"
Lan Chương lẳng lặng đẩy cái chặn giấy ngọc vân đến cạnh bàn, nhướng mi, nhàn nhạt nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.
Đỗ Trình nháy mắt xù lông, nhào người về phía đó,lắc lư làm cái chặn giấy có hoa văn đám mây bằng ngọc thạch rơi xuống, tiếng ngọc vỡ vang lên rõ ràng trong phòng học phía nam.
Lan Chương né qua một bên, khóe mắt nhìn chằm chằm cái chặn giấy lăn lộn trên mặt đất, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
"Không phải rất ngông cuồng sao? Ngươi tránh cái gì?"
Đỗ Trình tiện tay lấy nghiên mực hình lá sen ném về phía Lan Chương.
Lan Chương ngẩng đầu tránh đòn, một tay chống đỡ mép bàn, nhấc chân bật khỏi mặt bàn, hai mắt nhướng lên,
"Tránh khỏi con chó điên nào đó."
Đỗ Trình tức giận, lại nhảy lên, Lan Chương cùng hắn ở trên lối đi, dần dần dẫn hắn lên đến vị trí hàng thứ nhất.
Chỗ ngồi trong nam học đường được sắp xếp theo tôn vị.
Trong số các học sinh trong độ tuổi đi học, chỉ có một người có thể ngồi dưới phu tử là —
Đương triều tiểu Vương Gia, Đoạn Thụy.
Đỗ Trình nào dám động đến đồ vật của tiểu Vương gia, thấy tình huống không ổn liền nhanh chóng dừng lại, góc áo choàng lắc lư, một bóng người chợt xẹt qua bên cạnh.
Hắn chỉ kịp nhận ra cảm xúc không thể giải thích được trong mắt Lan Chương, chợt hắn đột nhiên cảm thấy mình vấp phải thứ gì đó dưới chân, thân thể đập mạnh vào góc bàn.
——
"Lan Huệ! Ngươi cho ta mượn con chim đồ chơi đó để chơi một chút?"
Quận chúa Lâm An đang bị một đám cung nhân vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt đi về hướng nam học đường, trên đường tình cờ gặp được Thụy thân vương.
Nàng khoanh tay lại, trừng mắt: “Không cho mượn, cút đi”.
Đoạn Thụy nói, "Ngươi đây là thái độ gì, tốt xấu gì ta cũng hơn ngươi một bối phận, ngươi có biết hiếu kính trưởng bối hay không?"
Hắn có mấy vị huynh trưởng, chỉ có duy nhất vị đích trưởng là Đoạn Tùy Cư, còn mấy huynh khác cũng nhiều tuổi hơn hắn gấp đôi.
Vị này là nữ nhi của thứ huynh hắn là Đoạn Lan Huệ.
Quận Chúa Lâm An phi nói: "Còn là trưởng bối, mấy ngày trước bị mẫu phi nhà mình đánh vào ngày thọ thần của Hoàng Tổ Mẫu?"
Đoạn Thụy lập tức không vui khi bị nhắc tới chuyện xấu hổ, "Không cho mượn thì không mượn! Sao lại nhắc tới chuyện như vậy?"
Hắn khịt mũi một tiếng cùng Lâm An quận chúa song vai đi tới cửa nam học đường bước qua ngưỡng cửa bước vào thư phòng, đột nhiên cảm giác được trong phòng yên lặng khác lạ.
Đoạn Thụy lẩm bẩm nói: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ là phu tử đến rồi?"
Chúa Lâm An dừng lại, nắm lấy vạt áo của hắn, "Bàn của ngươi..."
Toang...
Bàn học của hắn ta ở hàng ghế đầu, rất dễ thấy.
Đoạn Thụy ngẩng đầu nhìn, thấy chỗ mình ngồi lộn xộn, bút mực và giá đựng bút rơi vãi trên mặt đất, mực đen đậm đặc chậm rãi chảy dọc theo đường bàn, nhỏ xuống chân bàn, dính vào, dính lên giấy tuyên thành trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, cơ thể hắn sững sờ ở cửa, ánh mắt đảo qua bài tập trên mặt đất.
Đó là...
Đây là công khóa* hắn ở nhà làm trong một tháng a!!!
*Bài tập về nhà á: công khóa.
Đoạn Thụy mặt xanh mét, ném lò sưởi tay, tức giận nói: "Ai làm?!!"
Căn phòng im lặng đến nỗi tuyết rơi cũng có thể nghe thấy.
Đoạn Thụy tiện tay bắt một người tới, "Ngươi nói!"
Đứa nhỏ bị hắn túm lấy cổ áo run lên sợ hãi, giọng nói run run, "là... là Đỗ Trình, hắn cùng Lan Chương đánh nhau, nhào tới trên bàn của ngươi."
Đoạn Thụy buông cổ áo hắn ra liếc mắt nhìn, đúng lúc bắt gặp Đỗ Trình đang chuẩn bị chui qua cửa sau.
"Dừng lại!"
Đỗ Trình thấy không ổn đinhn nhanh chân bỏ chạy, nhưng Đoạn Thụy đã ba thành hai bướcđi tới, giơ tay nắm lấy mũ trùm đầu, lôi cả người hắn xuống, ấn ngã xuống đất.
Đỗ Trình chưa kịp phản bác thì quả đấm đã rơi xuống.
Mất lý trí mà đánh xuống một quyền nháy mắt đem nửa bên mặt của Đỗ Trình đều sưng lên
Hắn ta sửng sốt một chút, không tin hét lên: "Ta tốt xấu gì cũng là con trai trưởng của mệnh quan triều đình, ngươi sao có thể đánh ta như vậy?!"
Đoạn Thụy chế nhạo, một nắm đấm khác rơi xuống, "đánh ngươi thì đánh thôi, còn dám hỏi tại sao?"
Đánh thì đánh thôi, hỏi nhiều làm gì?
Câu nói này hắn đã nói với Lan Chương không biết bao nhiêu lần.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nó ứng dụng trên người mình.
Nắm đấm rơi xuống như mưa, Đỗ Trình bị đánh đến mức không mở mắt ra được, Đoạn Lan Huệ chú ý đến động tĩnh bên ngoài phát hiện có điều không ổn liền chạy tới ngăn Đoạn Thụy lại:"phu tử đến, dừng tay lại nhanh! "
Đỗ Trình hít một hơi, mở mắt ra một chút, đúng lúc nhìn thấy một thanh niên đứng ở cửa sau, nửa người hướng lên trời, khuôn mặt mờ mịt, dường như cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng hắn mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong nhếch lên trên môi của người đàn ông, trào phúng lại lạnh nhạt.
Trong lòng đột nhiên có một tia sợ hãi.
Phu tử đã đi đến hành lang, cách họ vài bước.
Sau khi Lan Chương xem vở kịch xong, đợi đến khi Đoạn Thụy và Quận chúa Lâm An ngồi vào chỗ, mới chậm rãi đi tới, nhặt bức nghiên mực hình lá sen và cái chặn giấy có hoa văn xanh lam, nhét vào tay Đỗ Trình..
Đụng chạm vào ngọc lạnh khiến xúc cảm hắn rùng lên ở trong lớp tuyết dày này.
Đỗ Trình từ trên mặt đất chống người đứng lên, mắng: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Lan Chương hờ hững nhíu mày, "Ngươi làm hỏng đồ của của ta, nhớ phải bồi thường, nếu không ta tới cửa tìm phụ mẫu ngươi, nói cho bọn họ biết hôm nay ngươi chọc giận tiểu Vương gia."
Chọc giận người hoàng gia, phụ mẫu Đỗ gia chắc chắn sẽ lột da hẵn!
Đỗ Trình mắng: " Những vật này ta sẽ bồi thường, phủ quận công của ngươi thật đúng là nghèo túng!"
Mặc dù nói như vậy nhưng hắn vẫn lấy đồ, đem về chỗ ngồi, nhét hết vào ngăn bàn còn hung ác dùng chùy đập mạnh vào bàn.
Cũng chỉ là một cái nghiên mực và một cái chặn giấy thôi. còn sợ rằng phụ mẫu hắn sẽ không thể bồi thường nỗi sao?
Phu tử đã vượt qua cánh cửa.
Nam học đường dường như không khác gì mọi khi.
Hắn đặt hòm xiểng xuống, lấy một chồng sách ra, ho một tiếng rồi bắt đầu dạy.
Lan Chương hất cằm về phía Đỗ Trình, chú ý đến bộ dạng của hắn ta giữa lông mày mỉm cười.
Tin chắc rằng người Đỗ gia khi nhìn thấy cái nghiên mực và chiếc chặn giấy này cả phủ nhất định sẽ rung động.