“Chỉ mong tôi có thể được chọn.” Tằng Thiến ngược lại bái quái với Phương Tiệp, “Đúng rồi, cô có biết người tầng 19 kia lại lên hot search?”
“Đã lên hot search, sao tôi có thể không biết?” Phương Tiệp che miệng cười ra tiếng, “Cô ta lên hot search lúc nào cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là bị mắng.”
Tằng Thiến tấm tắc hai tiếng, “Cô nói làm diễn viên giống như cô ta vậy, có phải cũng rất đáng thương không? Nếu để tôi cứ cách 2, 3 ngày lại bị mắng, nhất định sẽ buồn bực trong lòng.”
“Nếu là tôi, tôi còn không dám ra cửa đâu, qua một hai ngày lại bị mắng cút khỏi giới giải trí, tâm lớn đếm đâu, cũng tuyệt đối không chịu nổi.”
“Nhưng tôi thấy cô ta sống còn rất tiêu sái, xem video bữa tiệc hôm trước cô ta tham gia, đôi mắt đều hận không thể dính trên người Văn tổng, phóng viên phỏng vấn hỏi mẫu bạn trai lý tưởng của cô ta, kết quả cô ta trả lời là người giống như Văn tổng, nhưng Văn tổng thì sao, trước màn ảnh nói không có hứng thú với loại hình như cô ta, vả mặt tới quá nhanh, làm tôi buồn cười muốn chết.”
Phương Tiệp cũng phụ họa, “Bởi vì chuyện này, cô ta lại lên hot search hai ngày.”
Lúc này thang máy mở ra.
Tằng Thiến cùng Phương Tiệp đi vào thang máy, quay người lại, kinh ngạc phía sau còn có Bạch Tửu, sắc mặt hai người cứng đờ, biểu tình khó có thể miêu tả.
Bạch Tửu vẻ mặt bình tĩnh đi vào, bình tĩnh ấn số 19, cô quay đầu lại cười, cười đến nỗi làm Tằng Thiến và Phương Tiệp càng thêm hoảng hốt.
Thanh danh của Bạch Tửu rất xấu rất xấu, nhưng ở giới giải trí vẫn rất nổi tiếng, bởi vậy tất cả mọi người đều đang suy đoán sau lưng cô có kim chủ bao dưỡng, cô rất đẹp, không phải vẻ đẹp nghìn người như một trong giới giải trí, mà là vẻ đẹp không có khuyết điểm, vừa nhìn thấy nụ cười của cô, đã không thể quên được.
Khi Tằng Thiến cùng Phương Tiệp vẫn đang thấp thỏm, chợt nghe Bạch Tửu không chút để ý hỏi một câu: “Game《 Đao kiếm giang hồ 》 này rất hot?”
Không hiểu vì sao cô đột nhiên hỏi cái này, nhưng Phương Tiệp thấy Bạch Tửu đang nhìn mình, đành phải trả lời: “Trò chơi này rất hot, bất luận là đã đi làm hay còn là học sinh, đều thích chơi trò chơi này.”
“Game này đang tìm người phát ngôn?” Lúc này Bạch Tửu đang nhìn Tằng Thiến.
Tằng Thiến gật gật đầu.
Bạch Tửu thu hồi tầm mắt, cà lơ phất phơ nói: “Rất tốt, tôi muốn làm người phát ngôn của game này.”
Tằng Thiến sửng sốt trong chốc lát, sau đó lớn tiếng nói: “Này, cô có ý gì?”
“Tinh” một tiếng, đã tới tầng 18, cửa thang máy cũng mở.
Bạch Tửu cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho người ta.
“Bạch Tửu!” Tằng Thiến không chịu nổi thái độ không coi ai ra gì của cô ta, còn định đi ra, lại bị Phương Tiệp kéo lại.
Phương Tiệp nói: “Cô tức giận cái gì nha, không phải cô không biết Bạch Tửu bị cư dân mạng ghét bỏ, cô ta có thể làm đại ngôn mới là lạ.”
Tằng Thiến nghĩ như vậy, xác thật cũng có đạo lý, cho dù mình không được chọn, vậy có lý nào Bạch Tửu sẽ được chọn, hừ một tiếng, chờ một ngày Bạch Tửu bị vả mặt.
Lấy chìa khóa từ trong túi ra, Bạch Tửu vào phòng, đồ vật trong phòng bày biện hỗn độn, đều là chai lọ vại bình đồ trang điểm, càng nhiều, chính là tạp chí chất đống trên bàn.
Bạch Tửu tùy tay vừa lật, số tạp chí này đều được đánh dấu trang, vừa mở ra, đã nhìn thấy khuôn mặt của tổng tài bá đạo, tất cả số tạp chí này đều có bài viết phỏng vấn Văn Bỉnh, cho nên mới được “Bạch Tửu” cất chứa ở đây.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~