“Trinh.”
Bạch Tửu nghe xong, mở trang sách thứ mười ba ra, tìm được chữ thứ ba dòng hai, quả thật là chữ “trinh”. Cô mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn.
Một tay hắn đặt trên tảng đá ven bờ, chống cằm nói: “Liễu Tam Nương nói Ngô tú tài đoạt trinh tiết của nàng ta, vậy về sau nàng ta chính là người của hắn, từ đây mấy lần bọn họ gặp gỡ, Ngô tú tài đều gọi Liễu Tam Nương là ‘vợ’, loại tình huống quả thật giống với một nam một nữ ta nhìn thấy trước đây.”
“Vậy hiện tại hẳn ngươi đã biết giữa nam và nữ phải giữ khoảng cách, cũng không thể thuận miệng gọi nữ nhân là ‘vợ’ đúng không?”
Hắn gật đầu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Bạch Tửu thầm nhẹ nhàng thở ra, xem ra cách làm của cô hôm nay là đúng.
Nào biết hắn lại nói một câu: “Nên ta gọi ngươi là ‘vợ’ chính là danh chính ngôn thuận.”
“…Ngươi có ý gì?”
“Ngươi xem nha, trước đó không phải ta đã hôn ngươi sao?” Khóe mắt hắn hơi hơi nhếch lên, có vẻ vũ mị, “Vậy ta đã có tiếp xúc da thịt với ngươi rồi, ngươi chính là người của ta.”
Sắc mặt Bạch Tửu không phải khó coi bình thường, “Đó chỉ là ngoài ý muốn, không thể coi là thật.”
“Phải coi là thật.” Hắn nghiêm trang nói: “Khi đó ngươi nói với ta ‘hôn hôn’ là kiểm tra thân thể, không phải chính là vì ngươi thích ta, muốn để ta hôn ngươi sao? Ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, vậy cũng giống như Liễu Tam Nương, Ngô tú tài trong sách, cái này gọi là lưỡng tình tương duyệt.”
Bạch Tửu thầm nghĩ đó là vì cô không muốn hắn học cái xấu! Trong lòng cô nghẹn đến khó chịu, “Ngươi nói ta và ngươi, cũng giống như Liễu Tam Nương và Ngô tú tài, vậy ngươi cũng nên biết hai người bọn họ lén lút tằng tịu với nhau, cuối cùng Liễu Tam Nương bị người tông tộc bắt lại trầm đường* (dìm xuống sông cho chết đuối), Ngô tú tài ăn năn hối hận, cả đời thống khổ chứ.”
Không sai, quyển sách cấm này phần đầu đều là chuyện ‘xấu hổ’, kết cục lại chuyển thành bi kịch, không chỉ cuốn sách này, mấy tác phẩm của người mang bút danh “Hái hoa tiên sinh” mà Bạch Tửu có được kia cũng đều là sách cấm. Kết cục trong sách đều là bi kịch, nhưng cố tình người này hành văn cực tốt, nam nữ hoan ái cũng miêu tả tỉ mỉ mà không lộ liễu, ở nhân gian chính là tác giả nổi tiếng một thời.
Hắn vươn tay cầm lấy bàn tay cô, khác với trước đó chính là, lúc nhìn cô, trong ánh mắt mý lệ của hắn có thêm một vẻ quyến rũ mê hoặc nhân tâm, khóe môi cong lên, nở một nụ cười câu hồn nhiếp phách, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn mê người, “Nếu có người muốn cướp ngươi từ bên cạnh ta đi, ta liền khoét mắt hắn, cắt tai hắn, rút lưỡi hắn, chém tay hắn, chặt chân hắn.”
Trong không khí bỗng dưng xuất hiện một tia âm lãnh.
Bạch Tửu chỉ cảm thấy tay hắn nắm tay mình sao lại lạnh như vậy, tựa như một cái lưỡi độc quấn quanh tay cô.
Hắn chợt cầm tay cô áp lên mặt mình cọ cọ, mí mắt rủ xuống, hết sức đáng thương nói: “Vợ à, ngươi là người của ta, ngươi không thể rời khỏi ta được.”
Tư thái đáng thương, nhỏ yếu, lại vô tội này của hắn, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ nguy hiểm vừa rồi.
Bạch Tửu mặt không biểu cảm, “Nếu ngươi đã hiểu nam nữ có khác, vậy đừng tiếp tục gọi ta như vậy, chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, ta không để trong lòng, ngươi cũng đừng quan tâm nữa.”
“Ngươi không muốn ở bên ta sao?” Sự cô đơn tỏa ra trên người hắn có thể khiến người ý chí sắt đá cũng không nhịn được mà mềm lòng.
Bạch Tửu nhịn xuống, “Không muốn.”
“Ngươi không thích ta sao?”
“Không thích.”
Mắt hắn lộ vẻ luống cuống, “Là bởi vì ta có đuôi sao?”
“Không…”
“Ta cam đoan với ngươi…” Hắn ngắt lời cô, mắt như sóng hồ thu, tỏa ra một loại phong tình cực mỹ từ trong xương cốt. Hắn nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nỗ lực tu luyện, biến đuôi cá thành hai chân, cùng ngươi làm việc vui của nam nữ.”
Bạch Tửu: “…”