“Tôi có thể đi…”
Thiếu nữ còn chưa nói xong, Kiều Lăng Dương không chút thương hương tiếc ngọc nào mà lấp kín lời nói của cô ta.
“Không thể. Đội ngũ bọn tôi không nhận người vô dụng.”
Thiếu nữ có chút ủy khuất. Vừa rồi người cổ vũ chính là hắn, hiện tại không cho đường lui cũng là hắn. Nếu đổi lại là cô gái kia, hắn còn có thể như vậy sao?
Lê Viện phát hiện ánh mắt thiếu nữ có chút u oán. Đặc biệt là khi nhìn cô, có chút ghen ghét, có chút địch ý, còn có chút hâm mộ.
“Có phải chị bị xem như kẻ địch rồi không?” Trở lại trong góc vừa rồi, Lê Viện nói với Lâm Lâm bên cạnh.
Lâm lâm cười tủm tỉm đưa chai nước khoáng qua.
“Chị, làm quen đi! Bác sĩ Kiều chính là hình ảnh của bệnh viện bọn em, không biết bao nhiêu phú bà vì muốn gặp anh ấy, mà lăn lộn bản thân phải vào viện đâu. Sau này anh ấy lúc nào cũng mang khẩu trang, cũng không dám giật xuống. May mắn là bác sĩ Kiều là có dị năng. Nếu như anh ấy không có, chỉ sợ…”
Lê Viện đánh giá Kiều Lăng Dương.
Ngữ khí của Lâm lâm có chút quái quái. Ánh mắt Lê Viện cũng trở nên quái dị. Cho dù là người trầm ổn như Kiều Lăng Dương, cũng có loại cảm giác bị lột sạch.
“Ngày mai tiếp tục lên đường, đừng nghĩ đến những thứ vớ vẩn.” Kiều Lăng Dương sờ sờ cái mũi, không được tự nhiên tránh sang một bên.
Tống Văn và Mạnh Hoán từ toilet ra ngoài. Tống Văn kéo tay Mạnh Hoán, nói: “Anh, hai ngày nay anh không cao hứng lắm, có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?”
“Không có.” Mạnh Hoán cười nhẹ.
“Anh không lừa được em. Có chuyện gì thì nói đi. Người khác thì không yên tâm, chẳng lẽ đối với em cũng không yên tâm sao?” Tống Văn nói. “Rốt cuộc bị sao vậy?”
Mạnh Hoán do dự một chút, đưa điện thoại cho Tống Văn.
Tống Văn mở khóa nhìn thoáng qua, nhíu mày.
“Mấy năm nay một tay dì nuôi anh lớn lên. Hiện tại lại nói là, cha anh vẫn còn sống, hơn nữa còn cần anh đến cứu. Có vẻ như tin nhắn đã gửi từ ngày thứ ba sau mạt thế. Đã qua lâu như vậy rồi. Anh nghĩ như thế nào? Thật sự muốn rời khỏi đây sao? Nhưng em cảm thấy cho dù hiện tại rời đi, chỉ sợ cũng không kịp. Mạt thế đã đến lâu như vậy, nếu ông ấy chịu đựng không nổi, sống sờ sờ thì cũng bị đói chết hoặc là biến thành zombie. Còn nếu chịu đựng được, cũng đã tự trốn thoát.”
“Trước đó điện thoại bị hết pin, gần đây lại bận với zombie, cũng không sờ tới điện thoại. Ngày hôm qua khi sạc pin, thì thấy mẹ nhắn như vậy. Kỳ thật anh cũng hiểu em nói, nhưng…” Mạnh Hoán rối rắm.
“Sao vậy?” Lê Viện phát hiện anh em hai người ở chỗ này nói to nói nhỏ, thuận miệng hỏi một câu.
“Cô Tịch.” Tống Văn nhìn thấy Lê Viện, muốn kể lại tình huống, lại bị Mạnh Hoán đánh gãy.
“Không có gì.”
Lê Viện cũng không nhất thiết phải biết, thấy Mạnh Hoán không muốn nói, cũng không miễn cưỡng.
“Nếu gặp khó khăn gì có thể nói với tôi. Tốt xấu gì tôi cũng là giáo viên của em, hiện tại còn là đồng đội với nhau.”
“Vâng.” Mạnh Hoán gật đầu. “Vậy… Chúng ta về nghỉ ngơi đi! Trời cũng sắp sáng rồi.”
Rạng sáng, mọi người rửa mặt chải đầu một chút, sau đó phân chia đồ ăn sáng.
“Mạnh Hoán không có ở đây.” Lâm Lâm phụ trách phát đồ ăn, không tìm thấy Mạnh Hoán, liền hỏi Tống Văn. “Tống Văn, cậu biết Mạnh Hoán ở đâu không?”
Tống Văn còn đang mơ ngủ, nghe thấy Lâm Lâm nói, sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo.
“Hôm qua anh ấy sạc điện thoại, thấy mẹ anh ấy gửi tin nhắn đến, nói là đi tìm cha anh ấy. Đêm qua bọn em còn đang nói chuyện này! Nếu anh ấy không có ở đây, chỉ sợ là một mình rời đi rồi.”
Lê Viện thưởng thức cây roi trong tay: “Cậu ta muốn đi đâu?”
“Thành phố E.” Tống Văn nhìn Lê Viện. “Cô Tịch, một mình anh ấy hành động quá nguy hiểm. Có thể…”
“Thành phố E không tiện đường đâu!” Nam bác sĩ bên cạnh lẩm bẩm.
Lê Viện trầm mặc.
“Cô Tịch…” Tống Văn đáng thương nhìn cô.