Cố Tử Hoán còn đang kêu to, nhưng không ai để ý tới hắn ta.
Hắn ta bắt cóc Lê Viện, ba người đàn ông keo kiệt kia sẽ nghĩ mọi cách để quãng đời còn lại của hắn ta phải vượt qua trong tù.
Nhóm cảnh sát mang Cố Tử Hoán rời đi. Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
“Lâm Lâm…” Lam Y Thành dẫn đoàn người xông tới.
Thấy Lê Viện bình an vô sự, sắc mặt hắn thả lỏng, nhào đến ôm cô vào trong ngực.
Tô Trạch Phong đặc biệt khó chịu nhìn tên đàn ông đến cướp người.
“Cậu tới chậm.”
Người là hắn cứu, cậu ta ôm cái gì?
Lam Y Thành hiếm khi không tranh cãi với Tô Trạch Phong. Hắn buông Lê Viện ra, đấm nhẹ vào bả vai Tô Trạch Phong, nói: “Cảm ơn.”
Tô Trạch Phong: “…”
Người này làm ra tư thế anh em tốt là sao chứ?
Có phải cậu ta đã hiểu lầm cái gì rồi hay không?
Người là hắn cứu, về sau sẽ là của một mình hắn. Đây mới là kế hoạch ban đầu hắn nghĩ tới. Tên này sẽ không hiểu sai vấn đề đấy chứ?
Lê Viện nhìn bộ dáng rối rắm của Tô Trạch Phong, không khỏi xì cười.
“Em còn cười được! Tên điên Cố Tử Hoán bắt cóc em, em không sợ? Còn cười được à?”
Lê Viện ôm cổ Lam Y Thành: “Lúc đầu có sợ, nhưng mà các anh đều ở đây, còn sợ cái gì?”
“Lâm Lâm…” Hạ Mân thong dong tới muộn.
Hắn dừng lại trước cửa, nhìn hình ảnh hài hòa trong phòng, ngay lập tức cảm thấy mình thật dư thừa.
Lê Viện ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Mân, buông tay hai người đàn ông bên cạnh.
“Mân, ôm một cái, vừa rồi em sợ muốn rớt tim.”
Lam Y Thành cùng Tô Trạch Phong như dẫm phải phân.
Vừa rồi là ai nói ‘có các anh ở đây, còn sợ cái gì’? Người phụ nữ này đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Hạ Mân thấy Lê Viện chủ động đi tới, vứt suy nghĩ rối rắm trong lòng đi, ôm cô vào lòng.
“Không sao rồi.”
“Đều đã đến đông đủ, không bằng đi đánh bida?” Lam Y Thành mở miệng.
Hạ Mân nhìn về phía Tô Trạch Phong, ánh mắt khinh miệt: “Tôi thì không vấn đề gì, chỉ sợ có người không dám.”
Tô Trạch Phong xùy nói: “Xem Hạ ảnh đế cũng coi như là bạn cũ, khó có thể gặp, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tranh tài.”
“Vậy thì xin mời!”
Lê Viện nhìn nhìn mấy người: “Em còn vừa bị bắt cóc đây! Mọi người không dẫn em về nghỉ ngơi sao?”
Đánh bida cái gì?
“Hiện tại bọn anh dẫn em trở về, em xác định nghỉ ngơi được à?” Lam Y Thành cười xấu xa.
“Em ở một góc nghỉ ngơi, không cần để ý đến bọn anh.” Hạ Mân ôm Lê Viện bế lên. “Sẽ không để em mệt mỏi.”
Lê Viện ôm cổ Hạ Mân: “Thật sao!”
Tô Trạch Phong nhíu mày: “Người là tôi cứu. Các cậu đều tới chậm. Cô ấy hẳn là nên giao cho tôi mới phải?”
“Cậu đánh thắng được hai người bọn tôi chắc?” Lam Y Thành xắn ống tay áo. “Có thể để cậu đánh bida chung đã không tệ rồi. Bớt nói nhảm đi.”
Nếu không phải công nhận hành vi hôm nay của hắn, hắn cho rằng bọn họ có thể chấp nhận hắn sao?
Đàn ông trời sinh đều có tính chiếm hữu mạnh, nguyện ý đi tới một bước này, không có nghĩa là thật sự cam tâm tình nguyện. Chỉ là biết tâm của người phụ nữ kia như thế nào, thay vì làm cô khó xử, còn không bằng khó xử chính bọn họ. Bình thường tránh đi, coi như không biết tồn tại của đối phương, cứ như vậy chơi trò bịt tai trộm chuông!
Toàn bộ quá trình chơi bida vô cùng kịch liệt. Lê Viện ngồi ngoài xem, nhìn ba người đàn ông dùng các loại mánh khóe khác nhau chặn đường đối phương.
“Các anh đừng chơi nữa. Chúng ta lại lên tin đầu rồi.” Lê Viện xua tay. “Vừa rồi lúc tới đây, có người chụp được bốn người chúng ta.”
“Đừng lo lắng. Nếu Lâm Lâm đã thích giới giải trí, thì cứ ngồi yên trong đó. Anh xem ai dám tìm em gây chuyện?” Lam Y Thành cười khẩy nói.