Lê Viện nắm lấy bờ vai của hắn.
Ngón tay dài mảnh khảnh bấm vào da thịt, khiến hắn đau đớn, kích thích hắn cắm vào sâu hơn.
"A..." Lê Viện kêu một tiếng, cho ngón tay bỏ vào trong miệng, kiềm chế âm thanh của mình. "Ha... A... Thật tuyệt... Lại nhanh lên..."
"Thỏa mãn em! Toàn bộ đều cho em! Đồ dâm đãng!" Tô Trạch Phong nhìn người phụ nữ dưới thân, đôi mắt đỏ đậm. "Em là của tôi. Tôi sẽ không buông tay nữa. Bọn họ đừng mơ sẽ cướp em đi. Tôi muốn mỗi ngày đều dập em, đâm lỏng em, để em không thể nứng nữa."
"Ưm... Côn thịt thật lớn, anh trai đâm đã quá. Em muốn côn thịt lớn của anh trai, muốn ăn thật nhiều, mỗi ngày đều ăn." Lê Viện không kiềm chế được nói lời dâm đãng.
"Muốn hay không? Hử... Có muốn tôi không?"
"Muốn..."
"Nhiều đàn ông dập như vậy mà còn không buông? Hừ... Có phải em trời sinh là dâm đãng không hả? Có phải rất thích ăn côn thịt của đàn ông không?"
"Em nứng quá... Anh trai nhanh nữa lên... Lại sâu chút... A... Sắp ra... chết mất... Không được... A..."
Thân thể của Lê Viện run lên, hoa huyệt buộc chặt, bắn ra một lượng lớn dâm dịch.
"Thật chặt... Đừng kẹp chặt như vậy... Thiếu chút nữa kép chết tôi rồi. Côn thịt của anh trai vẫn muốn tiếp tục hầu hạ em. Khiến em thoải mái." Tô Trạch Phong xoa vú cô, ôm cô xoay người. "Đổi phía sau... Nằm xuống như chó đi, để tôi cắm..."
Lê Viện trừng mắt nhìn hắn: "Mặt người dạ thú."
"Đúng vậy! Tôi là cầm thú. Hiện tại tôi chỉ muốn dập bé chó chỉ biết nứng này thôi." Hôm nay Tô Trạch Phong không giống ngày thường. Có lẽ là chuyện lần trước đã kích thích hắn rất nhiều, vừa rồi Hạ Mân lại chọc khóe hắn, cho nên mới bộc lộ mọi mặt tà ác nhất ra.
Lê Viện nằm sấp.
Côn thịt của Tô Trạch Phong vừa lớn vừa dữ tợn, phía trên còn dâm thủy nhỏ giọt.
Hắn nhìn Lê Viện nằm bò giống như con chó cái, không vội vã cắm vào, mà cắm ngón tay vào cúc huyệt.
"Đừng... Đau..." Lê Viện ăn đau. "Nơi đó không được..."
"Nơi này cũng thật chặt. Đáng tiếc tôi không có hai côn thịt, bằng không cắm vào cùng lúc, nhất định sẽ rất sướng." Tô Trạch Phong nuốt nước miếng.
Lê Viện hiện tại thấy rất trống rỗng. Cô có chút tức giận: "Anh có làm hay không hả?"
"Đừng nóng vội, bảo bối." Tô Trạch Phong bị cô chọc cười. "Đợi chút làm em không xuống giường được."
"Tôi thấy là anh sợ bị tôi kẹp thì có?" Lê Viện khiêu khích nói.
"Chúng ta đánh cược xem? Xem em bắn dâm dịch trước, hay là tôi bắn tinh trước. Vừa rồi em đã ra một lần, lần thứ hai hẳn là không nhanh như vậy chứ?"
Tô Trạch Phong hôn cô từ phía sau.
Đường cong của cô cực kỳ đẹp, cần cổ thiên nga càng khiến đàn ông yêu thích không buông tay.
Đây là người phụ nữ mảnh mai tìm không ra bất kỳ tật xấu nào. Da thịt trắng nõn như trẻ con, đến lỗ chân lông đều không nhìn thấy. Dáng người chỗ nên đẫy đà thì đẫy đà, nên mảnh khảnh thì thon thả như cành liễu, như thể chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể cắt đứt.
Vưu vật trời sinh như vậy, căn bản là tới để khiêu chiến sự tự chủ của đàn ông mà. Ngay cả hắn cũng quỳ gối dưới váy cô, nếu như dùng tâm trêu chọc những người đàn ông khác, thì có mấy người chịu được sự mê hoặc của cô chứ?
"Được! Nếu như anh bắn tinh trước, về sau anh phải nghe theo tôi."
Tô Trạch Phong cười nhạo: "Nếu em thua, có thể đáp ứng chỉ cần một mình tôi không? Hử?"
"Đổi điều kiện khác đi..." Lê Viện có hơi chột dạ. "Cái này... Không phải là chuyện mà tôi có thể quyết định."
"Đổi điều kiện khác?" Tô Trạch Phong tức giận, dùng sức cắm vào hoa huyệt.
"A!!!" Lực công kích đột nhiên tới không kịp phòng ngừa, Lê Viện không kịp chuẩn bị tâm lý tốt, thiếu chút nữa đã trúng chiêu của hắn. Còn may vào thời khắc mấu chốt kịp nhịn xuống.
Tô Trạch Phong thấy 'âm mưu' của mình thực hiện được, đắc ý cười.
"Đổi điều kiện khác cũng được. Đó chính là -- thời điểm tôi muốn em, em nhất định phải để cho tôi dập."