Mở cửa phòng, nhìn người đàn ông đang tựa lưng vào cửa sổ.
Trên mặt đất vương vãi hơn mười điếu thuốc lá, trên khuôn mặt luôn hoàn mỹ lộ ra vẻ suy sút.
Lê Viện dừng lại trước mặt hắn, biểu cảm có chút thấp thỏm.
“Anh…”
Hạ Mân ném tàn thuốc trong tay xuống, kéo cô ôm vào trong ngực.
Hắn không nói lời nào, nhưng cô có thể cảm giác được nội tâm của hắn đang giao chiến dữ dội.
Bất kỳ một người đàn ông nào đều không thể chịu đựng được phụ nữ của mình bị người khác chiếm hữu. Hắn chỉ có một cái nhìn bình thường về mối quan hệ nam nữ. Vốn dĩ đây không phải là lỗi của hắn.
Mà Lê Viện cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Nếu như là một cô gái thiện lương thanh thuần, căn bản không chịu nổi cái hệ thống biến thái vô sỉ kia.
“Nếu như anh ghét em, thì coi như chúng ta chưa từng ở bên nhau đi!” Lê Viện vừa rồi còn đang suy nghĩ làm sao để níu giữ hắn, giờ phút này lại không đành lòng.
Hắn thống khổ như vậy, vẫn nên buông tay hắn đi!
Chỉ cần hắn vui vẻ, kết quả ra sao cũng được. Hà tất gì cứ phải buộc hắn lại bên cạnh chứ?
“Em có yêu anh không?” Giọng nói của Hạ Mân khàn khàn áp lực.
“Em thích anh.” Lê Viện không dám nói ‘yêu’, cái từ này quá nặng lòng.
“Cũng được.” Hạ Mân ôm chặt cô. “Chuyện vừa rồi… Anh không biết. Cũng không muốn biết. Em là bạn gái của anh, không cho phép rời đi.”
“Anh đang tự lừa mình dối người.” Lê Viện nhíu mày. “Mân… Đừng như vậy. Em không hy vọng anh đau khổ.”
“Vậy em muốn thế nào? Để anh buông tay ư? Chuyện này không thể nào. Chẳng lẽ em có thể buông được chắc? Nếu có thể, vừa rồi em đã đi theo hắn rồi.”
Hạ Mân lên án nhìn cô.
“Em đối với hắn cũ tình khó quên, lại nói thích anh. Chẳng lẽ muốn anh chia sẻ em với hắn?”
“Anh bình tĩnh một chút, từ từ suy xét rồi về sau lại nói! Nếu đoạn tình cảm này khiến anh đau đớn, vậy không bằng buông tay đi. Nếu lừa mình dối người có thể khiến anh dễ chịu hơn, em cũng tự nguyện cùng anh bịt tai trộm chuông*. Nhưng mà, chúng ta đều là người trưởng thành. Có một số việc không thể trốn tránh được.”
(*) Bịt tai trộm chuông:
(Có một tên trộm đến nhà người họ Phạm, nhưng khi đến nơi thì mọi thứ trong nhà đều đã dọn đi cả, không có gì để lấy, chỉ còn lại một cái chuông lớn trong sân. Tên trộm nghĩ: Cái chuông này có thể bán kiếm được chút tiền, thế là hắn nhấc lên thử nhưng nó quá nặng, không cách nào chuyển đi nổi.
Hắn suy tính: Nếu đập vỡ cái chuông ra từng mảnh thì có thể đem về được, thế là hắn tìm một cái búa gõ nhẹ một cái, nhưng âm thanh lại vang đi rất xa. “Chết rồi! nếu bị hàng xóm nghe được thì làm sao đây?”
Nghĩ thế, hắn liền bịt hai tai mình rồi nện vào chuông. Người dân xung quanh nghe thấy tiếng chuông đổ xô vây bắt tên trộm.
Tên trộm cho rằng mình không nghe thấy tiếng chuông thì người khác cũng không nghe thấy. Hắn tự dối được mình, nhưng có thể dối được người khác chăng!)
“Ngày mai anh phải đi thành phố C dự liên hoan phim. Mấy ngày sắp tới sẽ không về nhà. Anh quả thật cần bình tĩnh lại.” Hạ Mân ôm lấy cô. “Tối hôm nay ở với anh. Chỉ có hai người chúng ta, không có người khác.”
“Được.” Lê Viện kéo người đàn ông đi vào một căn phòng khác.
Két! Sau khi cánh cửa khép lại, Lam Y Thành đẩy cửa ra, oán giận nhìn căn phòng cách đó không xa. Có điều nghĩ đến thành tích đạt được vừa rồi, một chút oán giận này liền biến mất.
“Nếu như tên nhóc này ‘biết khó mà lui’, thì Lâm Lâm thật sự sẽ quay trở lại bên cạnh ông đây.”
Lê Viện cho rằng Hạ Mân chỉ đơn thuần muốn có người ở với hắn. Hiện tại tâm tình của hắn khẳng định là rất khó chịu. Khi nghe thấy cô cùng người đàn ông khác làm tình, hắn hẳn là rất khó chấp nhận được sự thật này. Bởi vậy khi nằm bên cạnh hắn, cô cũng chưa từng chạm vào da thịt hắn, đã làm tốt chuẩn bị cho tối nay cùng hắn ngủ một giấc ‘trong sáng’.
Trên thực tế, Hạ Mân thật sự có ý định như vậy. Nhưng mà khi cô vừa nằm xuống, ngửi thấy mùi thơm của cơ thể cô, khối thịt mềm dưới thân liền cứng lên.
Cho dù cô nằm cách một gang tay, cũng không đụng chạm tới thân thể hắn, hắn vẫn không biết xấu hổ mà nổi lên phản ứng.
Hắn xoay người đè lên người Lê Viện, hai con ngươi đỏ ửng, mang theo sự hung ác như sói.
Lê Viện nuốt một ngụm nước miếng: "Không phải anh nói cần phải bình tĩnh một chút ư?"
Hạ Mân nắm lấy tay cô, đặt lên côn thịt của mình.
"Em cảm thấy nó có thể bình tĩnh sao?"
Lê Viện trừng mắt nhìn hắn: "Vậy anh muốn thế nào? Là anh không muốn em trước."
"Trước nay anh chưa từng nói như vậy. Em là người phụ nữ của anh, đừng mơ sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của anh. Anh muốn bình tĩnh suy nghĩ nên xử lý Lam Y Thành thế nào."
Lê Viện ngạc nhiên: "Anh không định chia tay với em à?"
"Anh cho em ảo giác đó từ khi nào thế? Chia tay với em, đẩy em cho Lam Y Thành, tên khốn kia chẳng phải sẽ đốt pháo ăn mừng sao? Nằm mơ đi."
Lê Viện cảm thấy tất cả rối rắm vừa rồi đều trở nên thực buồn cười. Cô hiếm khi sinh ra chút không đành lòng, còn nghĩ nếu hắn không chấp nhận được, thì sẽ phát lòng từ bi thả tự do cho hắn.
Không ngờ tên này vẫn không nghĩ tới tự do. Vấn đề mà hắn rối rắm chính là làm sao để đánh Lam Y Thành tàn phế.
"A..."
Lê Viện đang thất thần, cảm thấy hoa huyệt đột nhiên đau đớn. Cúi đầu nhìn nhìn, Hạ Mân đang dùng ngón tay moi chất lỏng bên trong ra.
"Đừng quậy, vừa rồi em rửa sạch rồi."
Lê Viện biết hắn khó chịu cái gì.
"Đã không còn nữa."
Sắc mặt Hạ Mân đẹp lên một chút.
Hiện tại hắn mang theo tức giận, động tác cũng không dịu dàng giống như trước kia.
Phát hiện tiểu huyệt Lê Viện đã ướt, hắn trực tiếp cắm côn thịt vào.
"A..."
Hạ Mân dừng lại, thở nhẹ: "Vừa rồi tên kia hỏi em có thích dương vật lớn của hắn đâm em không à? Em trả lời như thế nào? Hử?"
Lê Viện ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.
"Dương vật lớn của anh Thành đâm vào thật sự thoải mái."
"Em!" Hạ Mân không ngờ Lê Viện lại dám nói thẳng trước mặt hắn. "Tốt! Rất tốt! Vậy để cho em nếm thử xem dương vật lớn của anh Mân đâm có thoải mái hay không nhé."
Hạ Mân vừa ghen vừa tức. Động tác của hắn rất mạnh, một chút cũng không thua Lam Y Thành vừa rồi.
Một buổi tối mà có đến hai người đàn ông hóa thành dã thú. Nhưng thật không may là Lê Viện vô cùng hài lòng với việc đàn ông hóa thú trên giường. Nó khiến cho cô có loại cảm giác bị chinh phục.
Hạ Mân phát hiện tiểu huyệt Lê Viện ngày càng ướt, càng ngày càng mút chặt, mà cô rất nhanh đã bị hắn đâm đến nỗi không ngừng kêu rên.
"Hóa ra là em thích cảm giác bị đàn ông cưỡng hiếp à. Em nói xem, nếu anh cưỡng hiếp em trước mặt anh Thành, có phải em sẽ càng cắn dương vật chặt hơn không?"
Hạ Mân càng nói, âm hộ càng hút mãnh liệt hơn. Hắn hít hà một hơi, nhéo vú cô: "Đừng cắn chặt như vậy. Dâm đãng đến thế, khó trách thích bị đàn ông làm. Xem ra ngày thường anh quá lạnh nhạt với em, cho nên em mới đi tìm dương vật của tên khác. Về sau anh muốn mỗi ngày đều đâm em, đâm em hỏng luôn, em mới chịu thành thật."
"Lâm Lâm thích anh Mân dùng dương vật lớn đâm. Lỗ nhỏ ngứa quá, anh Mân nhanh lên đi. Em muốn anh Mân làm em..."
Lê Viện ngậm đầu ngón tay của hắn, bắt chước tiểu huyệt hút côn thịt mà liếm mút.
Hạ Mân hô hấp ngày càng nặng, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, càng cắm càng sâu.
Lúc này hắn căn bản không thể nghĩ được cái gì gọi là kỹ xảo. Hắn chỉ nghĩ đến việc chui vào tiểu huyệt của cô, cả đời đều không rút ra. Hắn muốn cắm càng sâu, cắm lỏng cái động nhỏ của cô, để cho những người đàn ông khác không đâm cô được.
"Hút thật chặt. Anh cưỡng hiếp em mà không ngờ lại mút chặt như vậy. Có phải bất kỳ người đàn ông nào cưỡng hiếp em, em cũng sẽ cảm thấy thoải mái không?"
Lê Viện đã sớm động tình. Hắn càng dùng lời nói kích thích cô, cô càng nhịn không được.
"Anh ơi, thật sảng khoái... Cho em... Toàn bộ cho em... Bắn tinh dịch bắn cho em... Em muốn sinh con cho anh... Tử cung muốn chứa đầy tinh dịch của anh." Lê Viện kẹp chặt lấy côn thịt Hạ Mân.
Chỗ kết hợp bộ phận sinh dục của hai người phát ra âm thanh phập phập.
Thời điểm Lê Viện sắp cao trào, Hạ Mân rút dương vật ra.
Lê Viện cực kỳ bất mãn trừng mắt hắn.
"Gấp cái gì? Quay người lại, để anh đâm từ phía sau."
Lê Viện chống hai tay xuống giường, dựa vào gối mềm, chổng mông nhỏ chờ Hạ Mân cắm vào.
"Thật giống con cún động dục." Hạ Mân đánh một cái lên mông cô. "Thật muốn đâm xuyên em mà."
Dứt lời, côn thịt từ phía sau cắm vào tiểu huyệt.
Tư thế này khiến bộ phận sinh dục dính càng chặt hơn, chặt đến mức không có cách nào đưa đẩy.
"Ưm..." Lê Viện lắc mông. "Mân..."
"Đừng nóng vội, đồ dâm đãng, tiểu huyệt của em quá chặt. Hừ hừ..." Hạ Mân nhéo vú cô, nhào nắn nó biến thành đủ các loại hình dạng.
Động tác của hắn cực kỳ thô lỗ, nhưng lại làm cho cô có loại kích thích bị chà đạp.
Tiểu huyệt rất nhanh chảy ra càng nhiều mật dịch. Côn thịt cuối cùng cũng không bị cô cuốn đến đau nhức. Hắn chậm rãi chuyển động eo.