“Có bị thương không?”
Trần Nhất Huyên kiểm tra thân thể của Tô Nhu.
Tô Nhu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có. Nhưng mà…”
Nàng bắt lấy tay hắn, nhíu mày nói: “Chàng bị đập trúng.”
Trên tay Trần Nhất Huyên có một vết bầm, hẳn là bị kệ sách va phải.
“Không có gì. Chỉ cần nàng không sao là được.” Trần Nhất Huyên sờ trâm hoa trên đầu nàng.
“Vì sao lại tốt với ta như vậy?” Trong mắt Tô Nhu có cảm động, cũng có rối rắm.
Trần Nhất Huyên kinh ngạc: “Nàng là thê tử của ta, ta không đối tốt với nàng, thì tốt với ai chứ?”
“Nếu ta không phải thê tử của chàng, chàng sẽ không đối tốt với ta sao?” Tô Nhu truy hỏi.
Cặp mắt rực rỡ vẫn luôn nhìn hắn, như muốn từ trong ánh mắt hắn nhìn ra cái gì đó.
Trần Nhất Huyên cảm thấy có chút khó hiểu. Nàng là thê tử của hắn, đương nhiên sẽ không có ‘nếu’. Chẳng lẽ còn có thể thay đổi được hay sao?
Tô Nhu không chờ Trần Nhất Huyên trả lời, trong mắt có chút thất vọng. Nàng cụp mắt: “Ta đi tìm thuốc cho chàng.”
Nàng xoay người định rời đi, Trần Nhất Huyên đột nhiên cảm thấy khẩn trương. Hắn giữ chặt nàng, kéo nàng trở về, ôm chặt eo nàng.
Đôi môi ấm áp hôn lên. Một khắc đó, hai người đều run rẩy một lúc.
Tuy đã thành thân lâu như vậy, nhưng hai người vẫn luôn không sống chung phòng. Tiếp xúc thân mật như vậy cũng là lần đầu tiên. Cho nên, đây là nụ hôn đầu tiên của bọn họ.
Tô Nhu nắm lấy vạt áo của Trần Nhất Huyên, hô hấp dồn dập, sắp không thở nổi.
Trần nhất Huyên dừng lại, giọng nói khàn khàn, mang theo ý cười nói: “Nha đầu ngốc, còn tức giận à?”
“Không cho cười.” Tô Nhu hờn dỗi nhìn hắn.
“Nhu nhi nàng biết không?” Trần Nhất Huyên nhéo cằm nàng, đôi mắt trở nên sâu hơn. “Nàng rất đẹp.”
Gương mặt Tô Nhu ửng đỏ, thần sắc thẹn thùng.
“Thật muốn ăn sạch nàng.” Trần Nhất Huyên lại nói.
“Cut.” Đạo diễn hô.
Vốn dĩ còn đang thâm tình khi hai người tách ra, biểu cảm trở nên hờ hững.
Thoát khỏi kịch bản Tô Trạch Phong nhìn bóng dáng Lê Viện đi xa. Người đại diện của hắn đi tới, hỏi: “Cậu nghĩ gì vậy? Vì sao lại kêu đạo diễn thêm cảnh hôn? Nếu không phải mỗi ngày anh đều ở bên cạnh cậu, còn cho rằng cậu coi trọng người ta đó. Có điều không nên đâu! Từ trước đến nay cậu không thích cô ấy, khoảng thời gian trước khi nghe thấy tên cô ấy đã thấy ghê tởm rồi, sao có thể thích cô ấy được?”
“Anh biết bệnh của tôi đúng không?” Tô Trạch Phong nói.
“Tất nhiên! Không thể tiếp xúc chân tay với phụ nữ, nhẹ thì dị ứng, nặng thì bất tỉnh nhân sự. Cho nên mỗi lần đóng phim cậu đều phải bôi một lớp thuốc mỡ lên tay, miễn chạm vài nữ diễn viên sẽ bị dị ứng. Có điều lần này có hơi kỳ lạ, cậu không chỉ tiếp xúc tay chân, còn là thân cận da thịt. Sao cậu vẫn không có việc gì nhỉ?”
“Ai mà biết?” Tô Trạch Phong nhàn nhạt nói. “Nói với đạo diễn một tiếng, hôm nay nghỉ sớm chút.”
“Ừ.”
Tô Trạch Phong muốn kết thúc công việc sớm, nên đạo diễn liền sắp xếp suất diễn cho những người khác. Lê Viện cứ nghĩ là nam 1 đi rồi, đoàn phim sẽ cho nghỉ sớm một chút, kết quả là không có khả năng.
Khi Lê Viện kéo lê thân thể mỏi mệt về đến nhà, Hạ Mân còn chưa trở về, chỉ có một vị là Lam đại gia đang chờ cô cho ăn.
“Anh không biết gọi cơm hộp sao?”
“Em để cho một người bệnh là anh đây ăn cơm hộp ư?” Lam Y Thành thò qua, ôm lấy eo cô. “Lâm Lâm, em đối xử tàn nhẫn với anh quá.”
Lê Viện vừa trở về, cơ thể cực kỳ mệt mỏi. Lại gặp phải người đàn ông này hết hôn, lại xoa bóp, nếu không ngăn cản, chỉ sợ sẽ phải ‘ăn’ trên giường mất.
“Không phải đói bụng à? Em thấy tinh thần của anh rất tốt, không giống như bị đói.” Lê Viện véo một cái lên eo hắn. “Em đi nấu cho anh, đừng quậy nữa.”
“Được.” Lam Y Thành biết không vội vàng được. Nếu như chọc giận cô, không chừng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Lê Viện không tiện ra ngoài mua đồ ăn, cho nên mấy món hiện tại đều do Chu Xảo Huệ mua tới. Bên trong tủ lạnh cũng có không ít nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Làm ba món nhạt, một món mặn, hai người ăn đến no bụng.
Lê Viện cầm chén đũa ném cho Lam Y Thành thu dọn, cô đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khi cô ra ngoài, Lam Y Thành vẫn còn ngồi trong phòng. Lê Viện vừa lau tóc vừa nói: “Còn chưa về à?”
“Về chỗ đó? Chỗ đó là nhà Hạ Mân, hắn không chào đón anh. Huống chi hôm nay hắn còn không ở nhà, chỉ có một mình anh thì trở về làm gì? Không thì anh ở lại với Lâm Lâm được không? Trước đây vào lúc em sợ hãi, anh đều ở bên cạnh em mà.” Lam Y Thành lấy khăn lông trong tay cô, giúp cô lau tóc ướt.
“Không được. Hiện tại em là bạn gái của anh ấy, không thể thân mật với nam giới được.” Lê Viện lắc đầu. “Hạ Mân là người nghiêm túc. Em không muốn làm tổn thương anh ấy.”
Mặt Lam Y Thành trầm xuống, cười lạnh: “Cho nên em chọn tổn thương anh.”
“Anh thật sự yêu em sao?” Lê Viện xoay người lại. “Năm đó anh vì ngăn cản em tiến vào giới giải trí, mà dùng chia tay uy hiếp em. Sau đó chúng ta thật sự chia tay. Nếu anh thật sự yêu em, thì sẽ không không tôn trọng em như vậy. Càng không dễ dàng nói lời chia tay.”
“Khi đó anh cho rằng mình đủ hiểu biết em. Anh cho rằng đối với em mà nói, anh là quan trọng nhất. Nhưng mà anh đã đánh giá cao vị trí của mình trong lòng em. Sau đó anh đã nghĩ, em sẽ trở về tìm anh. Anh chưa từng hạ thấp mình trước bất kỳ ai. Lúc nghe tin em sắp kết hôn, anh còn chạy đến. Nhưng mà…”
“Nhưng mà vận mệnh trêu cợt chúng ta. Anh xảy ra tai nạn xe cộ, em cũng kết hôn với Cố Tử Hoán.” Lê Viện bình tĩnh nói: “Thành, anh chỉ yêu chính bản thân anh.”
“Em còn hận chuyện này ư. Cho nên không muốn tha thứ cho anh? Đây là nguyên nhân em lựa chọn Hạ Mân? Anh không tin em thật sự yêu hắn.”
“Lam tổng lại đang quấy rầy bạn gái của tôi sao?” Hạ Mân đứng ở cửa.
“Không phải hôm nay anh không về sao?” Lê Viện kinh ngạc, tiến lên đón hắn. “Ăn cơm chưa? Bọn em cũng vừa ăn. Nếu anh chưa ăn, để em đi làm chút gì đó.”
Hạ Mân giữ chặt tay cô, dẫn cô đi vào phòng ngủ đối diện.
Ngay lúc Lam Y Thành đang muốn vào theo, Hạ Mân đóng sập cửa lại ngay trước mặt hắn.
Lam Y Thành tức giận đến nội thương. Lúc này, cửa lại lần nữa mở ra, Hạ Mân nói: “Làm phiền Lam tổng tối nay muốn ngủ ở đâu thì ngủ, còn Lâm Lâm ngủ cùng tôi.”
Lê Viện bất đắc dĩ: “Buổi tối anh ấy dễ bị mất ngủ. Vết thương trên người còn chưa lành đâu!”
“Em mềm lòng à?” Hạ Mân đè cô trên tường, chất vấn. “Em tìm được thương tích trên người hắn sao? Đây rõ ràng chính là khổ nhục kế cố ý khiến em mềm lòng.”
“Xảy ra tai nạn là thật, còn sinh bệnh phát sốt, là bởi vì quá tức giận, cho nên mới đụng phải cây cột. Chỉ là không có nghiêm trọng như anh ấy nói.” Lê Viện nói: “Nhà người ta…”
“Nhà người ta có ơn với em, cho nên em muốn lấy thân báo đáp? Anh thì sao?” Hạ Mân đánh gãy lời cô.
“Thật chua! Ăn bao nhiêu dấm mới chua thành như vậy thế?” Lê Viện trêu ghẹo hắn. “Được rồi, anh cũng mệt rồi, chúng ta không nói nữa.”
“Ừm.” Hạ Mân hôn nhẹ lên môi cô. “Anh đi tắm rửa. Anh ăn bên ngoài rồi, em nghỉ đi, không cần lo cho anh.”