Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Toàn Năng

Chương 5: Trọng Sinh Không Làm Con Rối 05



《 [ xuyên nhanh ] nữ phụ toàn năng》

Tác giả: Bồ Đào Quả Trấp

E.d.i.t+ B.e.t.a: NPQ

Bạch Nguyệt nhìn cục giấy nhỏ, quay sang nhìn qua phía sau. Thấy cô nghiêng ra sau Hạ Lẫm hưng phấn duỗi tay chỉ chỉ cục giấy trên bàn ý bảo cô mở ra xem. Cô không để ý đến hắn, trực tiếp quét cục giấy tới một bên bàn. Một lát sau, lại có một cục giấy ‘ bộp ’ một tiếng, chuẩn xác bay đến trên bàn cô.

Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện trong tay Hạ Lẫm toàn là giấy. Hắn đang đắc ý mà nhìn chằm chằm cô.

“……” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ mở ra.

“Hôm nay mang cậu đi ra ngoài chơi!”

Mấy chữ qua loa xuất hiện trước mắt cô, nhìn qua chữ Hạ Lẫm chẳng những không xấu, ngược lại như rồng bay phượng múa. Giống con người của hắn, tùy ý mà lại Trương Dương.*

(*) Trương Dương là tướng nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham gia cuộc chiến giữa các chư hầu trước khi hình thành cục diện Tam Quốc. Là người có tính cách thích phô trương, khoe khoang.

Bạch Nguyệt thu hồi tờ giấy, không muốn trả lời Hạ Lẫm, nhưng thấy bộ dáng không được cô trả lời thì không bỏ qua của hắn, vẫn đặt bút xuống tờ giấy ghi một chữ: Được.

…………

Mỗi tuần vào ngày nghỉ Ôn Bạch Nguyệt đều sẽ về nhà một chuyến, Bạch Nguyệt nghĩ nghĩ vẫn nên về ký túc xá thu doạn đồ đạc rồi thay quần áo.

Lúc Bạch Nguyệt thu dọn đồ lãng phí một chút thời gian, hầu hết học sinh trong trường đều đã về rồi. Hai người cùng nhau đi đến cổng trường, Bạch Nguyệt thấy chỗ cổng lớn có chiếc mô tô, còn có một thân mình oai phong ngồi trên xe. Cô chưa gặp qua, nhưng thoạt nhìn hình như rất thân quen với Hạ Lẫm.

“ Hi~”

Thấy hai người đi ra, có người huýt sáo ồn ào e sợ thiên hạ không loạn. Hạ Lẫm quay đầu lại nhìn Bạch Nguyệt thần sắc* an tĩnh đi bên cạnh, thấy Bạch Nguyệt có vẻ không phản cảm liền được nước làm tới mà thử duỗi tay thăm dò cầm tay Bạch Nguyệt. Nhận thấy Bạch Nguyệt muốn tránh, hắn nắm lấy tay càng nhanh, lòng vui vẻ rạo rực. Nhìn mặt là có thể thấy được hắn nhẹ nhàng thích ý. Hắn kéo Bạch Nguyệt đi vài bước tới trước mặt thiếu niên đang ồn ào đến lợi hại, nện một đấm trên vai hắn, cười mắng: “Nháo cái gì mà nháo! Nhanh lăn đi!”

(*) Thần sắc:sắc mặt, biểu hiện trạng thái sức khoẻ hoặc tinh thần của con người.

Thiếu niên bị hắn đánh một quyền nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không phản bác, chỉ vui cười vứt cho Hạ Lẫm một chuỗi chìa khóa: “ Được rồi! Chúng tôi cũng không ở lại làm cậu chướng mắt nữa, chờ lát nữa gặp.” Vừa nói vừa quay đầu cẩn thận đánh giá Bạch Nguyệt, thẳng đến khi Hạ Lẫm không nhịn được nữa đạp hắn một cái mới tỏ ra vô tội sờ sờ cái mũi, nâng cánh tay lên vẫy vẫy phía sau, ngồi trên xe có một vị thiếu niên khác, dẫn theo đoàn người ầm vang đi xa.

Còn lại mô màu đen, rõ ràng đã bị cải tạo qua. Thoạt nhìn xe rất cao lớn, toàn thân bị sơn thành màu đen, mặt trên thân máy dùng màu đỏ sơn vẽ chút hoa văn không biết tên, có vẻ không quá cồng kềnh nữa.

Hạ Lẫm không biết lấy ra một cái mũ bảo hiểm hồng nhạt từ nơi nào nhìn nhìn vài lần, vừa lòng đưa cho Bạch Nguyệt, dùng tay vỗ vỗ thân xe, nhếch miệng cười xấu xa nói: “Ngồi qua loại xe này chưa? Có sợ không? Nếu sợ hãi cậu có thể…… Ôm tớ.” Hắn cười ha ha hai tiếng, bên tai hơi nóng lên, mặt lại ra vẻ trấn định nhìn Bạch Nguyệt, không chịu dời đi tầm mắt của mình, giống như muốn nỗ lực để Bạch Nguyệt không thấy hắn đang ngượng ngùng.

Nghe vậy Bạch Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Lẫm một cái, trong lòng cảm khái da mặt Hạ Lẫm thật dày, lại cảm thấy tâm tư thiếu niên cực kỳ đáng yêu. Trong mắt cô cũng ẩn ẩn lộ ra vài phần ý cười.

Mắt cô cũng không phải màu nâu đậm thường thấy, mà mang theo màu trà nhạt, hoàng hôn chiếu rọi vào, khiến đôi mắt thiếu nữ ánh lên màu sắc nhợt nhạt trong suốt tựa mặt hồ, sóng nước lóng lánh. Liếc mắt một cái, hình như đã khiến cho Hạ Lẫm chết đuối ở bên trong.

Hạ Lẫm không chịu nổi cái nhìn chăm chú của thiếu nữ như vậy. Có đôi khi hắn hy vọng thiếu nữ đừng lãnh đạm, hy vọng đôi mắt cô chỉ toàn tâm toàn ý nhìn một người là hắn. Nhưng khi thiếu nữ thật sự nghiêm túc nhìn hắn, hắn lại tâm hoảng ý loạn, như không thể thừa nhận ánh mắt trong trẻo của cô, cảm thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài.

Thật quá phạm quy, Hạ Lẫm hít sâu một hơi, duỗi tay che kín đôi mắt Bạch Nguyệt.

Hạ Lẫm không dám dùng sức quá mức, nhè nhẹ đặt tay lên đôi mắt cô. Thiếu nữ nháy mắt, lông mi dài tựa như con bướm phe phẩy, cánh lướt qua lòng bàn tay hắn, cái loại cảm giác tê ngứa từ lòng bàn tay thẳng tắp lan tràn vào lòng hắn, làm trái tim cũng tê dại run rẩy theo.

Cố nén suy nghĩ muốn rút tay về, một tay Hạ Lẫm cầm mũ bảo hiểm, nhanh nhẹn đội lên đầu cô, xoay người thở ra một hơi, trở tay sờ sờ lòng bàn tay phát ngứa, xoay đầu làm như không có việc gì nói: “Đi thôi.”

Bạch Nguyệt ngồi sau, nhẹ nhàng túm cổáo ở eo hắn. Cách quần áo đơn bạc ngẫu nhiên đụng chạm đến da Hạ Lẫm, đột nhiên cơ bắp cả người hắn đều banh đến gắt gao.

Có lẽ băn khoăn Bạch Nguyệt phía sau, tốc độ Hạ Lẫm đi so với đám thiếu niên lúc trước chậm hơn nhiều, tiếng gầm rú của xe tuy rằng đáng sợ, nhưng đi đường chắc chắn, hắn cũng không cố ý chơi xấu để Bạch Nguyệt ôm lấy hắn, chỉ lái xe chở hai người chạy chậm rãi.

Chỉ là, khi xe vòng qua cùng một cái ngã tư đường lần thứ ba Bạch Nguyệt đã thấy là lạ. Ngã tư đường trong thành thị rất nhiều, xung quanh người đến người đi, nhà cao san sát, có vẻ không có gì khác nhau, nhưng trí nhớ Bạch Nguyệt rất tốt, thế nên lúc Hạ Lẫm còn chưa phát hiện ra đã kéo kéo áo hắn, ý bảo ngừng lại.

“Sao vậy?”

Ngừng xe ở ven đường, mặt Hạ Lẫm đầy khó hiểu quay đầu lại, hiển nhiên không ý thức được vì sao Bạch Nguyệt muốn hắn dừng xe

Cô chỉ chỉ phía đèn xanh đèn đỏ phía trước: “Cái đèn vàng có chút vấn đề, so với đèn bình thường tối hơn một ít.” Cô dừng một chút, nhìn về phía Hạ Lẫm: “Chúng ta đã qua lại chỗ này ba lần.”

“…… thật sao?” Hạ Lẫm ngó trái ngó phải cũng không nhìn ra có cái khác biệt gì, không khỏi xấu hổ gãi gãi đầu, thần sắc lại nghiêm túc về giải thích với Bạch Nguyệt: “ Thành game mới mở, tớ cũng đi lần đầu nên không quá quen đường, để tớ gọi điện thoại hỏi một chút.”

Hắn nói xong liền móc điện thoại từ túi quần ra, theo lời Bạch Nguyệt, đến ven đường nơi cách xa sự ồn ào, gọi điện thoại dò hỏi.

Nhìn từ xa, ban đầu vẻ mặt Hạ Lẫm còn tốt, nhưng không biết đầu kia điện thoại nói cái gì, hắn bắt đầu trở nên không kiên nhẫn, thẳng đến khi cảnh sát giao thông đến bảo Bạch Nguyệt không thể dừng xe ở đây lâu. Bạch Nguyệt đi qua báo cho Hạ Lẫm, mới vừa đi đến phía sau hắn, đã trùng hợp nghe được Hạ Lẫm cố tình áp đi tiếng nói táo bạo với đầu kia điện thoại: “Cái gì?! Cái gì mà đông nam tây bắc! Cậu chỉ cần nói cho tôi hướng trái hướng phải là được rồi!”

“Hỏi tôi ở chỗ nào? Sao tôi biết được?! À đúng rồi, ở ngã tư đường có một cái đèn vàng sáng mờ! Nhanh lên nói cho tôi biết đi bên nào nào!”

“……”

Người ở đầu kia điện thoại hay Bạch Nguyệt đều cạn ngôn. Cô vỗ vỗ vai Hạ Lẫm. Hắn mặt đầy không kiên nhẫn xoay người lại. Bạch Nguyệt duỗi tay ý bảo hắn đưa điện thoại cho cô.

“ Thật ra tớ sắp hỏi rõ ràng được rồi……” Thấy người phía sau là Bạch Nguyệt, vẻ không kiên nhẫn của Hạ Lẫm thu lại ngay tức khắc, mặt đỏ lên, cảm thấy ngượng ngùng. Khi đối mặt với Bạch Nguyệt chân tay hắn luôn luống cuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại di động tới bàn tay trắng nõn của cô.

“ Alo.”

Đầu kia điện thoại lộn xộn, thiếu niên đang lớn tiếng giải thích đông nam tây bắc, bên này Bạch Nguyệt vừa lên tiếng, bên kia tức khắc liền tĩnh, rồi sau đó có người hét lớn: “Ui, chị, chị dâu?” Tiếng kêu la xuyên thấu qua tính năng tốt đẹp của di động truyền tới, hai người Bạch Nguyệt và Hạ Lẫm đều nghe được rành mạch.

Bạch Nguyệt liếc mắt nhìn vành tai hồng hồng của Hạ Lẫm đang nghiêng mặt nhìn trời nhìn đất, cũng không để ý tới xưng hô của thiếu niên, lập tức nói với người đầu bên kia: “Phiền nói cho tôi đường đi kế tiếp.”

Thiếu niên ở đầu kia điện thoại cười ha ha, nói cho Bạch Nguyệt hướng đi đông tây Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt treo điện thoại rồi đưa cho Hạ Lẫm đang cố tình không nhìn cô, xoay người đi tới đằng trước hắn: “Đi thôi, tớ đã biết cụ thể đường đi:” Chờ Bạch Nguyệt đi qua vài bước, Hạ Lẫm mới bằng lòng xoay đầu lại nhìn nhìn trái phải, lại nhìn bóng dáng cô, nhắm mắt đi theo sau.

Chờ hai người tới chỗ mô tô, Hạ Lẫm khó hiểu, theo ý Bạch Nguyệt giúp cô đỡ xe, sau đó trơ mắt mà nhìn Bạch Nguyệt sải bước lên vị trí phía trước, tức khắc mở to hai mắt nhìn: “ Cậu định làm gì?”

May mắn cô suy xét hôm nay ra ngoài chơi nên thay váy đổi thành quần áo nhẹ nhàng. Bạch Nguyệt cẩn thận đội mũ bảo hiểm có kính treo ở đầu xe lên, sau đó một tay đội cái mũ hồng nhạt lên đầu Hạ Lẫm, nói với Hạ Lẫm đang há hốc mồm: “Nâng xe giúp tớ đi.”

Xe đã độ qua nên cao lớn quá mức. Bạch Nguyệt ngồi lên, miễn cưỡng có thể sử dụng mũi chân với tới mặt đất, để hoàn toàn khởi động xe thì hơi khó khăn. Bởi vậy để Hạ Lẫm chân đủ dài chống xe giúp cô, chờ xe khởi động hắn mới nâng chân.

Hạ Lẫm đội mũ hồng nhạt vẻ mặt mộng bức. Qua một hồi lâu mới phản ứng lại ý của Bạch Nguyệt, mặt không dám tin tưởng: “ Cậu biết lái loại xe này?”

“ Ừ ” Đời trước trong lúc vô tình cô từng tiếp xúc qua, bây giờ nắm tay lái, cái cảm giác quen thuộc từ linh hồn cứ tự nhiên xông ra như vậy. Càng làm cho người ta khó có thể bỏ qua chính là, chỗ sâu trong đáy lòng hưng phấn nóng lòng muốn thử.

Có thể là cảm xúc Ôn Bạch Nguyệt.

Tuy Bạch Nguyệt hơi phiền não vì mình chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc của Ôn Bạch Nguyệt quá mức nghiêm trọng, nhưng nếu Ôn Bạch Nguyệt muốn thử, thì đây là chuyện nhỏ không tốn sức gì, Bạch Nguyệt đương nhiên nguyện ý thỏa mãn khát vọng nho nhỏ đó.

Nhìn tư thế Bạch Nguyệt thuần thục, biểu tình Hạ Lẫm vừa phức tạp lại rối rắm, đại khái là không ngờ Bạch Nguyệt sẽ biết đi loại xe này, nghĩ đến lúc trước hắn cố ý hỏi Bạch Nguyệt có sợ không, hắn nhìn trời không còn gì để nói, lo lắng cho hình tượng của mình ở trước mặt Bạch Nguyệt.

Nhưng mà ngược lại tưởng tượng đến bạn gái mình cái gì cũng biết, lòng hắn lại sinh ra một loại kiêu ngạo. Cha mẹ nơi nơi khoe con mình thành tích tốt, rốt cuộc hắn có thể lý giải. Nhưng khác với họ là Hạ Lẫm lại không muốn để cho người khác biết cô tốt đến mức nào. Hắn chỉ muốn mình hắn có thể thưởng thức cô.

Mâu thuẫn như thế, giống như khi còn nhỏ hắn đạt được bảo bối mà hắn thích, vui mừng trong lòng như muốn tràn ra, gấp không chờ nổi mà muốn chiêu cáo thiên hạ, rồi lại cảm thấy bảo bối của mình bị người khác nhìn thì rất khó chịu, không nhịn được mà dấu nó đi, giấu ở chỗ chỉ có mình biết được mới có thể đủ an tâm.

Tuy rằng Hạ Lẫm không đồng ý Bạch Nguyệt lái xe, nhưng vì ‘nguyên nhân kia ’ khiến hắn phải nuốt xuống lời phản đối, ngoan ngoãn ngồi ở phía sau nhìn Bạch Nguyệt khởi động xe.

Xe khởi động xong giống như mũi tên rời cung xông ra ngoài, gió ập vào mặt khiến hô hấp Bạch Nguyệt cứng lại, hít một hơi thẳng đến lồng ngực bị đè nén mới thở ra, có cảm giác kích thích, sảng khoái tự sâu trong nội tâm đột nhiên sinh ra, giống như là cảm xúc vẫn luôn đè trên đầu quả tim cô đã bị một cơn gió thổi tản ra.

Rất nhanh đã đến nơi, Bạch Nguyệt khống chế tốc độ xe chậm rãi chậm lại, gọi Hạ Lẫm một tiếng, lại không thấy đáp lại, quay đầu nhìn hắn một cái. Cô thấy mũ bảo hiểm trên đầu Hạ Lẫm xiêu xiêu vẹo vẹo, đôi tay để bên hông cô, cằm nhẹ nhàng gác trên vai cô, sắc mặt đỏ lên nhìn sườn mặt cô, lén lút cười ngây ngô đến mức liệt miệng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv