《 [ xuyên nhanh ] nữ phụ toàn năng》
Chương 2 trọng sinh không làm con rối 02
Tác giả: Bồ Đào Quả Trấp
E.d.i.t + B.e.t.a: NPQ
Khi đó Ôn Bạch Nguyệt không có tâm tư yêu đương, cũng không rõ có phải trong lòng mình đang chờ Hạ Lẫm hay không. Nhưng cô đã ra xã hội hai năm, người cô chờ đợi vẫn không trở về như cũ, Ôn Bạch Nguyệt hơi mờ mịt. Cho nên khi mẹ Ôn chuẩn bị cho cô một người đàn ông để kết hôn, cô cũng không từ chối.
Cạnh cô là một người đàn ông nhìn qua tuấn tú, văn nhã, cử chỉ ôn tồn lễ độ, phong thái* ôn hòa dịu dàng nhưng không biết vì sao, rõ ràng chưa bao giờ gặp qua, người này lại khiến cho Ôn Bạch Nguyệt cảm thấy quen thuộc đến thế. Lần đầu gặp mặt hắn đã cực kì yêu thương cô. Đối với cô hôn nhân có thể có, có thể không, nhưng không ngăn được mẹ Ôn mỗi ngày nhắc mãi ở bên tai, nháo đến việc dùng mệnh bức hôn bất đắc dĩ Ôn Bạch Nguyệt phải kết hôn với hắn.
(*) “phong thái”: được giải nghĩa là “những nét đặc trưng [thường là tốt đẹp] biểu hiện qua dáng đi, cử chỉ, điệu bộ của một người”
Chỉ là Ôn Bạch Nguyệt cũng không hiểu biết rõ người đàn ông tên Thôi Đông này, cô cũng không biết con người có thể diễn tốt như thế. Người trước đây áo mũ chỉnh tề, người sau này không bằng súc vật. Sau một năm kết hôn Thôi Đông dần lộ ra bộ mặt hắn che dấu. Hắn cực kỳ thích chủ nghĩa nam quyền, cho rằng phụ nữ chỉ cần ở nhà giúp chồng dạy con, muốn Ôn Bạch Nguyệt bỏ việc không được ra ngoài xuất đầu lộ diện, ngoan ngoãn ở nhà mới tốt.
Quan niệm hai người bất đồng, lần đầu tiên nổi lên xung đột kịch liệt. Tính cách Ôn Bạch Nguyệt lãnh đạm, đây là lần đầu tiên kích động như thế, nhưng mà khi cô nói muốn ly hôn, Thôi Đông đã tát cô một cái. Hắn ngây ra một lúc, không chỉ không xin lỗi, còn tay đấm chân đá, tiếp tục đánh Ôn Bạch Nguyệt, vẻ mặt vừa dữ tợn xấu xí vừa hưng phấn như bị thần kinh.
Bạo lực gia đình là vấn đề tuyệt đối Ôn Bạch Nguyệt không thể chịu đựng được, mẹ Ôn tạo cho Ôn Bạch Nguyệt bóng ma quá sâu nên khi cô đối mặt với loại người một lời không hợp liền động tay động chân đánh người vô cùng muốn ly hôn, nhưng Thôi Đông đánh cô xong đã khoá cửa nhốt cô ở trong phòng, mang những vật có thể liên lạc được với bên ngoài đi. Có lẽ Thôi Đông đóng giả hình tượng người chồng tốt quá hoàn hảo nên không ai phát hiện ra cô mất tích.
Thôi Đông lại lần nữa xuất hiện, đi theo phía sau hắn là mẹ cô, Ôn Bạch Nguyệt cho rằng mình có cơ hội rồi. Ngây thơ nghĩ mẹ thường đánh chửi mình nhưng hai người là người thân duy nhất của nhau. Thấy con gái người đầy vết thương bị nhốt trong nhà thì như thế nào cũng sẽ giúp con mình thoát khỏi.
Nhưng cô sai rồi, thứ mẹ Ôn nhìn thấy không phải là người cô đầy vết thương mà là chỉ trích cô không nên cãi nhau với Thôi Đông,cho rằng cô nên nghe lời Thôi Đông ở nhà, chỉ trích cô không nên vì mình xinh đẹp mà náo loạn.
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của mẹ Ôn và Thôi Đông bên cạnh, Ôn Bạch Nguyệt ngẩn người. Trong đầu như có cái gì lướt qua khiến cả người rét run. Một việc là một câu giải thích mẹ mình cũng không nghe, về phương diện khác là cô đã đột nhiên phản ứng lại, khi lần đầu tiên nhìn thấy Thôi Đông cảm giác quen thuộc đến từ đâu.
Cha!!!
Cái loại khí chất* trên người Thôi Đông cực kỳ tương tự với cha Ôn.
(*) Khí chất hay còn gọi là tính khí, ta hiểu đây cũng chính là đặc điểm chung nhất của mỗi con người. Khí chất cũng chính là đặc điểm cơ bản của hệ thần kinh, nó cũng sẽ góp phần có thể tạo ra các diện mạo nhất định của toàn bộ hoạt động ở mỗi chủ thể là những cá thể riêng của xã hội. Khí chất là thuộc tính phức hợp của các chủ thể là những cá nhân, khí chất cũng sẽ biểu hiện cường độ, tốc độ, nhịp độ của các hoạt động tâm lý và nó cũng góp phần thể hiện sắc thái, hành vi, cử chỉ, cách nói năng của mỗi chủ thể là những cá nhân.
Tưởng tượng như vậy tức khắc Ôn Bạch Nguyệt cảm thấy vô cùng ghê tởm, nháy mắt tâm đã trầm xuống, cô nghĩ đến chuyện mẹ Ôn bức bách mình, nghĩ đến mình vì hiếu thảo mà lớn lên dựa theo hình mẫu lý tưởng của mẹ, cuối cùng lại bị mẹ mình gả cho một người có khí chất giống cha.
Mẹ Ôn đem hết thảy khát khao dời lên người cô, mẹ Ôn không quên được cha Ôn, cảm thấy mình không xứng với ông nên bồi dưỡng ra con gái hoàn mĩ, gả cho một người giống cha Ôn, cứ như vậy mẹ Ôn cảm giác được sự viên mãn. Cho nên bà tìm mọi cách giữ gìn Thôi Đông, thậm chí đối với hắn còn tốt hơn con gái ruột, theo ý Thôi Đông, ngầm lừa cô đi công ty để cô phải nghỉ việc, nói là ở nhà bồi cô, còn không bằng nói là giám thị. Đối với việc Thôi Đông thường đánh cô cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí ánh mắt lạnh nhạt, chỉ trích cô không hiểu chuyện.
Khi Ôn Bạch Nguyệt đã biết tâm tư mẹ Ôn, mỗi khi nhìn đến hai người mẹ Ôn và Thôi Đông đều không nhịn được sự ghê tởm, Thôi Đông bạo lực càng làm cô chịu đựng không được. Cô cảm thấy cuộc sống của mình thật đáng chê cười, cả đời ngắn ngủi của cô dường như đều sống vì mẹ, như là một con rối, không có ý nghĩ của mình. Cô cho rằng rốt cuộc mình cũng rời đi cái ổ sói của mẹ, không ngờ lại vào hang hổ Thôi Đông.
Ôn Bạch Nguyệt gần như bị cầm tù nửa năm, cô thừa dịp mẹ Ôn thả lỏng cảnh giác đang ở trong phòng ngủ trưa, Ôn Bạch Nguyệt trộm chìa khóa tông cửa xông ra, cô muốn báo án,muốn rời đi nơi này nhưng rồi lại hoảng hốt phát hiện ra căn bản mình chẳng có chỗ nào để đi. Trời đất bao la,cô lại không có chỗ dung thân, trên đời này đã không còn người đáng để cô lưu luyến, cô trầm mặc một lát, đi lên tầng thượng cao nhất.
Xe dưới kia, người đi đường thu nhỏ lại vô hạn. Ôn Bạch Nguyệt nhấc chân nhảy ra lan can, dang hai tay, nhắm hai mắt cảm nhận gió thổi trên tóc, bước chân khẽ dời, tựa như dẫm lên đám mây, cô cảm thấy cả người đều phiêu phiêu mà bay lên. Trong thời gian ngắn ngủi đần độn đó Ôn Bạch Nguyệt nghĩ tới rất nhiều chuyện. Năm năm trước đây, hạnh phúc như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ để lại một vệt mờ lướt qua cuộc đời ngắn ngủn bị mẹ Ôn bức bách của cô. Rất nhiều gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ, cuối cùng ký ức dừng lại ở khuôn mặt của Hạ Lẫm nét trẻ con còn chưa biến mất.
……
Bạch Nguyệt nằm ở trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát, bình phục trong lòng chua xót buồn khổ của mình. Hốc mắt vẫn hơi hơi đỏ vì Ôn Bạch Nguyệt cảm thấy đau lòng. Cô có thể nhìn ra, sau khi bị cầm tù cảm xúc Ôn Bạch Nguyệt đã trở nên sai sai, cả ngày trầm mặc nói cái gì cũng không nói, suốt đêm ngủ không được. Mỗi lần hai người mẹ Ôn và Thôi Đông đã ngủ, Ôn Bạch Nguyệt sẽ bò dậy, lẳng lặng cuộn tròn trong một góc ở phòng khách, mở to hai mắt thẳng đến hừng đông.
Hành vi quái dị như vậy thế mà mẹ Ôn và Thôi Đông đều không nhận thấy được, có lẽ là đã nhận ra thì cũng cho rằng cùng lắm thì cô đang cáu kỉnh, chỉ cần qua một khoảng thời gian nghĩ thông suốt là tốt rồi, không ngờ tới lại nhận được là tin tức nhảy lầu của cô.
Trong đời, Ôn Bạch Nguyệt chỉ không thể dứt bỏ thiếu niên cho cô ấm áp duy nhất ấy, cô yêu cầu cũng không nhiều, cô muốn mình sống lại một lần, không muốn chỉ làm con gái ngoan ngoãn nghe lời, cô cũng muốn cảm nhận tuổi dậy thì một chút, cũng muốn ngẫu nhiên nghịch ngợm, trốn học, đọc truyện khi đi học, ngủ…… Thậm chí là yêu sớm. Càng muốn hơn là có người quan tâm cô, coi trọng cô, cô không muốn trở thành người ưu tú như đời trước mà lại cô đơn, cuối cùng mất tích cũng chẳng người nào phát hiện.
Tuy rằng cô không thích Hạ Lẫm nhiều, nhưng cô nhớ trước kia mình thật sự thích hắn, nếu có cơ hội, cô muốn chấp nhận Hạ Lẫm theo đuổi, ở bên hắn thật vui vẻ. Dù Hạ Lẫm vẫn sẽ đi, cuối cùng sẽ biến mất lặng yên không một tiếng động, cô cũng muốn nói với hắn một câu “Cảm ơn”. Cảm ơn đời trước hắn khiến cô cảm nhận được sự yêu thương quý giá ấy.
Còn mẹ Ôn và Thôi Đông, cô cảm thấy đời trước mình đã dùng mạng để trả lại cho mẹ nên đời này cô đã không bao giờ thiếu mẹ cái gì, nếu mẹ Ôn tiếp tục đau khổ bức cô, cũng không cần kiêng kỵ tình cảm mẹ con. Đối với Thôi Đông, nếu gặp gỡ, cô muốn cho Thôi Đông nếm chút khổ sở, hung hăng lăn lộn hắn một phen.
Yêu cầu đều không quá phận, nhìn qua cũng tương đối đơn giản. Bạch Nguyệt sửa sang lại suy nghĩ, đứng dậy ôm kiện áo đồng phục có chữ “L” Hạ Lẫm kia đi ra khỏi phòng y tế.
Không thể không nói thời gian cô tới vừa vặn tốt, bây giờ là thời điểm vừa khai giảng học kỳ 1 lớp 11 không lâu, Hạ Lẫm vừa mới bắt đầu có biểu hiện đặc biệt đối với cô, tuy nói là không mở miệng theo đuổi, nhưng lại từ hành động rất tế biểu hiện ra tâm tư mình. Như vậy nếu chấp nhận Hạ Lẫm, yêu đương với hắn cũng rất dễ dàng. Đến nỗi Ôn Bạch Nguyệt nói muốn làm những “hành vi của học sinh hư” thì kiếp trước Bạch Nguyệt có tiếng "con nhà người ta" cũng chưa làm qua những việc này, nhưng không có nghĩa là cô không biết nên làm như thế nào.
……
Bên này Bạch Nguyệt vừa mới biến mất sau cửa phòng y tế, mành màu trắng kia che lại khe cửa thích hợp để ẩn nấp đã bị đẩy ra. Cái đầu màu vàng lén lút thò ra từ bên trong tới cạnh cửa nhìn vài lần, xác định người đã đi rồi, lúc này mới mở cửa, nhìn cửa pha lê chỉnh chỉnh tóc, quần áo xong chuẩn bị rời đi.
Thấy dáng vẻ này của hắn, người mặc áo blouse trắng trong phòng ngồi đằng sau cái bàn đang lật xem quyển sách - thanh niên văn nhã mặt đầy khó hiểu, khép sách lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần, thở dài nói: “Tiểu Lẫm, nếu anh là cô gái kia sẽ không thích em."
Ở phía đối diện, Hạ Lẫm đang nhìn gương đùa nghịch tóc, lập tức dừng động tác lại, sắc mặt giống như biến thành màu đen, quăng cho thanh niên phía sau ánh mắt khinh thường, cười lạnh nói: “Anh câm mồm đi, ai muốn anh thích!” Hắn ngừng lại một chút, cũng không biết nghĩ tới cái gì, không nhịn được cười ha ha hai tiếng, rồi sau đó nhìn thanh niên, bĩu môi, khinh thường, nhướng mày phản bác: “Còn nữa, ai nói cô ấy không thích em?!”
Hắn cũng không chờ thanh niên đáp lại, chân dài bước ra vài bước, thoạt nhìn bóng dáng thon gầy rất nhanh đã biến mất ở cửa phòng.
Lưu lại thanh niên tuấn tú, hắn nhìn ngoài cửa vài lần, miệng cười cười, lắc lắc đầu không biết có ý gì. Anh úi đầu duỗi tay mở sách trên bàn ra, một lúc lâu, từ cửa bên kia lại đột nhiên thò ra một cái đầu màu vàng. Hạ Lẫm nghi ngờ nhìn về phía thanh niên, mang theo vẻ mặt hiện lên đầy chữ " không cam lòng" đặt câu hỏi: “Sao lại nói thế?”
“....”
Thanh niên kia chính là anh họ của Hạ Lẫm: Hạ Duệ Chi, Hạ Lẫm định rời đi rồi lại quay lại chỗ đó, Hạ Duệ Chi cố gắng ngăn ý cười sắp tràn ra trong mắt, mặt đầy khí thế chính nghĩa mà duỗi tay chỉ chỉ đầu Hạ Lẫm “Nơi này……” Lại chỉ chỉ lỗ tai hắn: “Còn có chỗ này.” Anh lắc đầu: “ Là nữ sinh ngoan ngoãn đều thích thiếu niên mặc sơ mi trắng, thành tích tốt, có lễ phép, sẽ không thích ngươi rêu rao khắp nơi như thế này, mặt viết đầy hai chữ ‘ bất lương ’.”¯_ಠ_ಠ_/¯
Hạ Lẫm vừa định phản bác, trong đầu nhớ lại vừa nãy thiếu nữ đánh giá hắn, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt thiếu nữ dừng lại ở vành tai hắn trong chốc lát, đây là cô gái đầu tiên nghiêm túc nhìn hắn như vậy, lúc ấy hắn còn tưởng rằng thiếu nữ rốt cuộc biết thưởng thức bề ngoài soái khí độc đáo của mình, cho nên trong lòng thẹn thùng lại thoáng đắc ý chờ mong. Bây giờ nghĩ lại, thiếu nữ nhìn hắn với ánh mắt rất bình tĩnh, một chút cũng không giống mấy nữ sinh ngày thường kích động khi thấy hắn, ngược lại hơi giống như bắt bẻ, đánh giá.
Mí mắt rũ xuống, Hạ Lẫm vươn tay, ngón tay không tự giác nhéo nhéo khuyên tai kim cương màu đen, lại gãi gãi tóc, nhìn cửa pha lê một hồi lâu, vẻ mặt của hắn lúc bắt đầu thì tràn đầy tự tin thì giờ trở nên suy sụp vì thất bại, bả vai gần như gục xuống. Trước đây hắn cảm thấy nhuộm một đầu tóc vàng, mang khuyên tai thoạt nhìn rất là phong cách, ngầu lòi, đi ra ngoài như vậy rất thoải mái. Cho nên khi bị ba hắn lấy dây lưng đánh cũng không nhuộm lại tóc, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến ánh mắt nghiêm túc đánh giá của thiếu nữ, thế mà trong lòng đã giống như không thoải mái, bởi vì khi cô nghiêm túc nhìn hắn, hắn vừa lúc là một bộ dáng cô không thích.
Tuy rằng hai người cùng ban đã một năm, nhưng ngày thường cô không để ý tới hắn. Nghĩ đến nó khiến hắn nản, người theo đuổi cô nhiều như vậy, mình lại không phải đặc biệt xuất sắc, ngoài việc hay đánh nhau, ẩu đả ở ngoài, hình như không có gì đáng giá để cô thích. Hạ Lẫm cứ chốc chốc gãi đầu, trong chốc lát lại sờ sờ khuyên tai, im lặng một lúc lâu không tranh cãi với Hạ Duệ Chi, giữ một đống suy nghĩ ngổn ngang rồi rời đi.
Chỉ còn lại Hạ Duệ Chi nhìn bóng dáng hắn tấm tắc thấy lạ, trong lòng cảm khái không thôi, đây là lần đầu Hạ Lẫm đối xử nghiêm nghiêm túc với một cô gái như thế, lúc trước Hạ Lẫm ghét nhất chính là tiểu thư nũng nịu, mỗi lần tụ hội giới thượng lưu gặp được những cô gái có các khí chất khác nhau, Hạ Lẫm luôn là trưng bộ mặt không kiên nhẫn, nếu cô gái nào dám dựa vào người hắn, Hạ Lẫm còn mặc kệ người lớn trong nhà dặn dò chứ đừng nói để hắn giữ cho người đó, khiến cho sắc mặt người ta đỏ bừng, nước mắt lưng tròng mới là thái độ bình thường. Thế nên sau này khi tham gia yến hội ánh mắt các cô gái đều tự giác cách hắn rất xa.
Có thể khiến Hỗn Thế Ma Vương bỏ xuống thể diện như vậy để đi mua băng vệ sinh cho cô, có thể khiến da mặt của tên này này đỏ bừng giống như muốn chạy trốn, không nói đến cái khác, đơn giản có thể làm Hạ Lẫm rối rắm khó xử đã là rất khủng khiếp, đây vẫn là lần đầu Hạ Duệ Chi nhìn thấy.