Mặc Yên đi theo thủ vệ, xuyên qua cung điện tráng lệ huy hoàng, không có một chút cảm giác gấp gáp khi sắp gặp mặt người tôn quý nhất quốc gia. Ngược lại, nàng nhẹ nhàng như đang tận hưởng phong cảnh. Đi một hồi lâu, cuối cùng cũng đến Ngự Thư Phòng.
Có thái giám đi vào thông báo, không bao lâu liền thấy hắn đi ra, đưa Mặc Yên đi vào. Mặc Yên đi đến trước đại điện, cách Hoàng Thượng tầm mấy mét liền dừng lại, khom mình hành lễ, mở miệng trước: "Thần Úc Thanh, tham kiến Hoàng Thượng! Thỉnh Hoàng Thượng thứ cho thần không thể hành lễ quỳ lạy! Trên đường hồi kinh, thần bị ám sát, chân bị thương còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, không thể cúi người quá mức."
Vốn dĩ Kiến Văn đế đã có phê bình kín đáo đối với Úc Thanh. Vừa rồi, ông ta thấy nàng gặp mặt thánh giá mà chỉ cung kính khom người, trong lòng càng thêm không vui. Nhưng không ngờ Mặc Yên đánh đòn phủ đầu, nói có sách mách có chứng, Kiến Văn đế muốn nói cái gì cũng bị chặn lại, chỉ đành phải giả vờ quan tâm, nói: "Sao lại có việc này! Buồn cười! VậyThanh Nhi, thương thế của ngươi có nặng hay không, nếu không trẫm kêu thái y đến nhìn ngươi một chút!"
Mặc Yên bị hoàng đế gọi một tiếng "Thanh Nhi" liền nổi da gà. Bỗng nhiên nàng giật mình một cái, lão già này sẽ không có ý tưởng muốn thu Úc Thanh vào hậu cung chứ! Cái ý tưởng này thật sự khiến Mặc Yên cảm thấy ghê tởm!
"Thương tích của thần cũng không nặng, nhưng thần nghe nói thân thể Hoàng Thượng bất an, cũng không triệu riêng quan viên nào, không biết đã tìm thái y xem qua chưa?"
Hoàng Thượng lập tức cho thái giám bên người một ánh mắt, thái giám kia lập tức trả lời, "Úc tướng quân có tâm, Hoàng Thượng chỉ bị phong hàn, hiện giờ long thể đã rất tốt. Chỉ là, lão nô muốn để Hoàng Thượng nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cho nên mới truyền lời xuống là không gặp ngoại thần. Là lão nô cả gan! Thỉnh Thánh Thượng thứ tội!"
"Trẫm biết ngươi chỉ là quan tâm trẫm. Bất quá, lần sau không được làm như vậy!" Hoàng Thượng xua xua tay, tỏ ý thông cảm, "Còn nữa, người khác mà có thể so được với Thanh Nhi sao? Nàng là người mà trẫm nhìn từ nhỏ đến lớn, lần này lại chạy gấp một quãng đường xa để trở về. Cho dù không thể gặp người khác, trẫm cũng phải phá lệ để gặp Thanh Nhi!"
Mặc Yên yên lặng nhìn hai người biểu diễn, cảm thấy quá giả tạo nhìn không nổi, vì thế nàng quyết định tốc chiến tốc thắng.
"Nếu Hoàng Thượng long thể an khang, vậy thần có lời muốn nói thẳng. Lần này trở về, trên đường thần gặp phải ám sát. Những hắc y nhân đó nói rõ, muốn thần giao ra hổ phù."
"Cái gì? Hổ phù!" Kiến Văn đế nghe được hai chữ "Hổ phù", giọng nói liền sắc nhọn, cả người cũng kích động, đứng lên khỏi long ỷ. Thái giám đứng một bên khụ một tiếng, lúc này Kiến Văn đế mới phát hiện bản thân thất thố, vội vàng ngồi xuống.
Mặc Yên làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Đúng vậy, chính là hổ phù. Cho nên, thần hoài nghi có người muốn lấy binh quyền trong tay thần. Người này muốn binh quyền để làm gì, chuyện này thần nghĩ nhất định bệ hạ biết rõ ràng hơn! Hơn nữa, sau khi thần tiếp thánh chỉ liền lập tức chạy về kinh thành, rốt cuộc là tin tức bị tiết lộ khi nào, những sát thủ đó là ai phái tới? Thần cảm thấy sự tình quan trọng, cho nên vừa trở về liền muốn tới báo tình huống cho bệ hạ. Cho dù tánh mạng của thần có như thế nào thì giang sơn xã tắc mới là quan trọng nhất!"
Hoàng đế nghe xong lời này, khóe miệng liền giật giật. Úc Thanh ở biên quan mấy năm, thì ra cũng học vài cái mánh khóe trên quan trường. Bất quá, chuyện này đều không quan trọng. Chuyện có người mơ ước hổ phù mới là quan trọng nhất. Kiến Văn đế ở trong lòng âm thầm suy đoán, rốt cuộc là ai muốn có được hổ phù? Là mấy đứa nhi tử của ông ta, hay là..
"Việc này vẫn cần bệ hạ xem xét, thần liền không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi nữa!"
"Trẫm đã biết! Thanh Nhi đi một đường mệt nhọc, còn bị thương không nhẹ, liền đi về trước đi! Ba ngày sau, trẫm sẽ tổ chức cho Thanh Nhi một bữa tiệc đón gió tẩy trần, Thanh Nhi nhất định phải tới!" Kiến Văn đế nhìn Mặc Yên, cười nói.
"Thần tuân chỉ, đa tạ bệ hạ! Thần cáo lui!" Mặc Yên ra khỏi đại điện, hung hăng mà hít một ngụm không khí mới mẻ, tránh việc phun ra sự ghê tởm ở trong lòng.
Phủ Nhàn Vương, thư phòng Thế tử gia.
Lâm Thành đang báo cáo hành tung của Úc Thanh. Trở lại kinh thành, cảm giác thật là tốt, rốt cuộc hắn cũng không cần tiếp tục mặc quần áo nữ nhân! Hắn cũng không ngờ những người khác cũng nghĩ như vậy, cuối cùng thì đôi mắt cũng không bị đầu độc nữa!
"Chủ tử, hôm nay Úc tướng quân vào cung, không bao lâu liền đi ra."
Cảnh Tư tựa lưng vào ghế ngồi, nhướng mày, hỏi: "Nói cái gì?"
Lâm Thành sờ sờ cái mũi, cẩn thận nói: "Người của chúng ta cũng chưa nghe được cái gì, cửa Ngự Thư Phòng đóng lại, chỉ có ba người Hoàng Thượng, đại thái giám cùng Úc tướng quân.."
Cảnh Tư bắn một ánh mắt sắc lạnh qua, Lâm Thành lập tức nói: "Bất quá, nghe nói, khi Úc tướng quân đi ra, sắc mặt không tốt lắm, giống như vừa mới nghe qua điều gì khó nghe."
Sắc mặt Cảnh Tư trầm xuống, "Hừ" một tiếng, "Lời khó nghe? Ta nghĩ là nàng nhìn thấy mặt của lão hoàng đế già đó, bị ghê tởm thì có!"
Lâm Thành âm thầm lau mồ hôi với lời nói của chủ tử. Tuy rằng nói sự thật, nhưng cũng không thể trắng trợn táo bạo như vậy! Vạn nhất có người nghe được liền không tốt!
"Hiện tại nàng đi đâu?" Cảnh Tư nhắc tới Úc Thanh, biểu tình trên mặt liền trở nên tốt hơn.
Lâm Thành đương nhiên mà đáp: "Về nhà."
"Nàng đã không còn người nhà, vậy nhà từ đâu ra? Phủ Úc tướng quân? Nơi đó còn có thể ở được hay sao?" Cảnh Tư nhíu mày nghi hoặc.
Lâm Thành chần chờ nói: "Đại khái là có thể ở!" Hắn cũng không biết mà. Úc tướng quân trở về, hắn cũng rút người về. Bất quá, vì sao chủ tử lại để bụng với chuyện của Úc tướng quân như vậy nhỉ, còn để ý người ta ở chỗ nào?
Rõ ràng Cảnh Tư rất không vừa lòng với cái đáp án này, liền phân phó: "Ngươi phái người đến dọn dẹp toàn bộ phủ Úc tướng quân một lần. Bất kỳ quần áo, đệm chăn, củi gạo mắm muối, đều tìm cớ đưa qua đi. Nếu Úc tướng quân có hỏi tới, ngươi liền nói.. nói là Tư Tư cô nương bảo các ngươi làm như vậy!"
Lâm Thành ngẩn người: .
"Còn không mau làm đi!" Cảnh Tư cầm lấy một quyển sách ở trên bàn, ném lên đầu Lâm Thành đang phát ngốc.
Lâm Thành bị đánh tỉnh, "A, a, ta lập tức đi!"
Khi bước ra ngoài, Lâm Thành đứng ở một bên tự hỏi: Vì sao chủ tử lại muốn làm như vậy nhỉ? Sau đó, hắn nhìn thấy một đôi tiểu tình lữ ở trên phố, nam nhân mua cây trâm ngọc trai tốt nhất cho nữ tử bên cạnh. Nữ tử vui sướng nhận lấy. Hắn mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra chủ tử đang lấy lòng cô nương người ta! Cũng không trách hắn không suy nghĩ đến phương diện này. Thật sự, tuy rằng ngày thường chủ tử biểu hiện giống như một tên ăn chơi trác táng. Nhưng trên thực tế đều là giả vờ cho người khác xem, còn bên người chủ tử đến một con muỗi cái cũng không có, cấm dục như một hòa thượng.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Lâm Thành lập tức lên tinh thần. Chuyện này hắn nhất định làm thật tốt. Đây là cơ hội tốt để biểu hiện trước mặt phu nhân tương lai, hắn tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của chủ tử!
Vì thế, thời điểm Mặc Yên chuẩn bị ra cửa giải quyết cơm trưa, nàng mở cửa, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Trước cửa phủ Úc tướng quân chất đầy rương, cũng may xung quanh không có người nào, bằng không liền xuất hiện ùn tắc giao thông!
Lâm Thành cười như một đóa hoa cúc, khom người hành lễ: "Úc tướng quân khỏe! Gia của ta, chậc, Tư Tư cô nương biết ngài trở về kinh thành, nghĩ trong phủ Úc tướng quân thứ gì cũng không có, cho nên liền sai thuộc hạ đưa một ít qua đây, thuận tiện mang theo người giúp đỡ quét tước, để ngài sống thoải mái hơn!"