Trống trận.
Ở cổ đại, có nhạc cụ cổ xưa cùng trống trận tạo ra âm sắc.
Nhạc cụ tấu nhạc, trống trận tuyên chiến.
Trước mắt, Phong Hoa sai người nâng trống trận vào trong chính điện, rõ ràng có ý hướng Lam Tuyết quốc thị uy!
Lam Tuyết hoàng tử vốn dĩ đang đắc ý, hiện tại tươi cười rốt cuộc dần dần biến mất...
Thực mau, một mặt trống trận to lớn bị mấy thị vệ hoàng cung hợp lực nâng vào giữa Hoàng Cực điện.
Mọi người châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
"Không biết Thái Hậu nương nương muốn dùng trống trận này làm gì nữa?"
"Tuy nói đối với Lam Tuyết quốc nho nho cũng nên thị uy một chút uy nghiêm nước lớn, bất quá không thể giống như vị cô nương kia dẫn bướm nha, dù sao Đại Hạ có làm theo cũng chỉ có một chữ ' thua ' a!"
"Thái Hậu nương nương rốt cuộc vẫn còn tuổi trẻ khí thịnh, hành sự khiếm khuyết chu toàn cùng suy xét, chỉ lo khả năng trước mắt, mà bất kể hậu quả..."
"..."
Nghe chung quanh nhất trí không xem trọng Phong Hoa, mặt mày nam tử khoác cẩm bào tím thẫm hơi hơi trầm xuống.
Nhiếp Chính Vương điện hạ không vui nghĩ thầm nói:
Liền tính trước mắt đem Lam Tuyết quốc trả trở lại thì như thế nào?
Hắn cũng có thể đánh trở về đó nha.
Thấy thế, Lam Tuyết hoàng tử lại trong lòng hơi trấn định lại.
Trống trận có thể tấu nhạc dẫn bướm sao?
Quả thực chưa bao giờ nghe thấy!
Vị Thái Hậu Đại Hạ này chỉ sợ thể hiện thị uy mà thôi.
Nếu vô pháp giống như vị kì nhân dị sĩ của Lam Tuyết quốc hắn có khả năng điều khiển bướm hoa, cử chỉ trước mắt cũng bất quá chỉ là... hấp hối giãy giụa!
Ở trong ánh mắt hoặc tiếc hận, hoặc trào phúng, hoặc than nhẹ của mọi người, Phong Hoa chậm rãi đứng lên, hướng tới nơi đặt trống trận giữa Hoàng Cực điện to lớn kia đi tới.
Làn váy hơi hơi xòe ra, nện bước không chút để ý.
Bộ dáng khí định thần nhàn, phảng phất như đang ở trong sân vắng của Ngự Hoa Viên tản bộ mà thôi, bất tri bất giác khiến cho những tiếng nói xì xầm nguyên bản trong điện, dần dần mai danh ẩn tích...
Phong Hoa đứng yên trước một mặt trống trận to lớn.
Ánh mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, nhất nhất đảo qua mọi người ở đây, cuối cùng dừng trên người Lam Tuyết hoàng tử.
Đối diện cặp mắt long lanh xinh đẹp phiếm chút lạnh lẽo kia, Lam Tuyết hoàng tử chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu tưới xuống, cả người giật bắn mình!
Chợt, nghe thấy thiếu nữ mỹ diễm mê người với làn da trắng tuyết, môi đỏ khẽ mở, âm thanh tôn quý điệt lệ nhẹ nhàng vang lên, lại nặng nề dừng bên tai Lam Tuyết hoàng tử, đánh vào trong lòng hắn.
"Chỉ cần có thể dẫn bướm tới liền tính khả quan, phải hay không... Lam Tuyết hoàng tử?"
"... Không sai."
"Không tính toán bất luận dùng cái hình thức nào, đúng không?"
"... Đúng vậy."
Ân.
Được đến câu trả lời xác thực, dù sao cũng vì để tránh việc đánh cuộc xong Lam Tuyết hoàng tử lại đổi ý mà thôi.
Phong Hoa vừa lòng gật đầu một cái.
Môi đỏ, hơi hơi cong lên.
Lam Tuyết hoàng tử trong lúc lơ đãng thoáng nhìn đến lúng đồng tiên bên môi Phong Hoa, không nhịn được trong lòng thình thịch.
Bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác bị người tính kế, rơi vào bẫy rập nào đó, trở thành con mồi không thể bảo toàn mạng trở về.
Đáng tiếc, thời gian đã muộn.
Phong Hoa hướng phía Lam Tuyết hoàng tử câu môi diễm diễm cười, nâng tay áo lên.
Dùi cui đánh trúng trống trận, ở trong không khí dường nha mở ra một vòng một vòng âm thanh gợn sóng, truyền vào lỗ tai mỗi người...
Chỉ một chút, Phong Hoa thu hồi tay, không hề có động tác khác.
Lam Tuyết hoàng tử ngạc nhiên đứng hình.
Này, này liền... xong rồi?
Chợt, không khỏi hỏi lại: "Thái Hậu nương nương chẳng lẽ cho rằng, chính mình tùy tiện gõ một chút trống trận, con bướm liền sẽ tự động bay đến bên người ngài sao?"
Trên đời này nơi nào có sự tình đơn giản như vậy?
Thiên chân vô tà buồn cười đến cực điểm!
Làm hại hắn còn lo lắng vị Thái Hậu tuổi trẻ mạo mỹ, có cái át chủ bài cùng thủ đoạn gì không muốn cho người biết, thật sự có thể đưa tới con bướm đâu.
Kết quả...
Bổn hoàng tử một lòng đều nhắc tới, ngươi liền cho bổn hoàng tử xem cái này?
Thật là cười chết người!
Lam Tuyết hoàng tử không chút khách khí cười nhạo ra tiếng: "Ha ha ha..."
Ngay sau đó.
Tươi cười đắc ý kiêu ngạo trên mặt, tức khắc cứng đờ lại!
836 words.