Ánh mắt mỹ nhân trừng lớn, không thể tin tưởng.
Nàng đối với dung mạo cùng dáng người của chính mình thập phần tự tin, cũng không cảm thấy trong thiên hạ có ai có thể cự tuyệt khi nàng nhào vào trong ngực hắn, cho dù là Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình quyền khuynh thiên hạ.
Chính là cố tình sự thật khiến nàng đón nhận một trận đả kích!
Nhưng những thứ mới mẻ như vậy có vẻ càng thú vị... không phải sao?
Mỹ nhân nhe răng ngọt ngào cười rộ lên, vươn cánh tay nhỏ dài như ngọc bắt được tay áo tím đậm của nam nhân kia, môi đỏ răng trắng nói ra lời có một chút ý vị độc đáo, mê hoặc:
"Vương gia, hà tất vô tình với thiếp thân như vậy chứ? Thiếp thân chỉ là muốn hầu... A!"
Lời còn chưa nói xong.
' xé kéo ——'
Mỹ nhân cùng cái tay áo tím nàng ta nắm khi nãy, cùng nhau bị quăng ngã xuống mặt đất.
"Việc như tối nay, nếu lại có lần thứ hai, bổn vương tin tưởng tiên đế nhất định rất tưởng niệm vị Khánh phi khi sinh thời được hắn sủng ái nhất đó."
Âm thanh trầm thấp và lạnh lẽo đến mức tận cùng, phảng phất không mang theo một tia cảm tình, từ đỉnh đầu nhàn nhạt rơi xuống.
Khánh phi thân thể cứng đờ, khóe mắt thoáng nhìn qua thân ảnh áo tím đang rời đi kia, hắn chưa từng dừng lại một khắc mà từ bên cạnh nàng bước qua đi, đi ra khỏi Thừa Càn Cung.
Sự xuất hiện của Khánh phi làm Tiêu Phượng Đình không có tâm tình tiếp tục lưu lại Thừa Càn Cung xử lý chính sự.
Đặc biệt là trên người nữ nhân kia nồng đậm hương son phấn gay mũi làm hắn khó chịu, cái biểu tình cố ý câu dẫn hắn như thế, đều làm Tiêu Phượng Đình muốn ăn uống không vô.
Vì thế liền đi ra ngoài đổi gió cho thông thoáng.
Ánh trăng nhàn nhạt lạnh lạnh chiếu xuống nhân gian, phía sau không có một đám cung nữ thái giám thành đàn đi theo, chỉ có mình hắn bước chậm đi dạo trong Hoàng cung Đại Hạ này.
"Tham kiến Nhiếp Chính Vương."
"Nhiếp Chính Vương..."
Trên đường, gặp được cấm vệ tuần tra ban đêm, Tiêu Phượng Đình không chút để ý gật đầu đáp lại, đôi mày tinh xảo hơi hơi nhăn lại.
Tới cái ngã rẽ tiếp theo, bước chân của vị Nhiếp Chính Vương, theo bản năng chuyển hướng tới nơi không người hẻo lánh một chút.
Vốn dĩ chỉ đi ra ngoài tìm tĩnh tâm, ai ngờ...
Trong cơ thể lại âm thầm khô nóng lên.
Phảng phất có một đống lửa, ở khắp người hắn thong thả lại kiên định thiêu đốt, cho tới bây giờ mới hiển lộ ra.
Tiêu Phượng Đình mặt mày tuyệt sắc bao phủ đầy ngập lạnh lùng, bên khóe môi diễm sắc gợi lên một lúm đồng tiền lương bạc tàn nhẫn.
Hắn chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ: "Khánh phi."
Gằn từng chữ một, tựa như giấu giếm một cổ sát khí muốn gϊếŧ người đầy mãnh liệt.
Khánh phi trước khi vào Hoàng triều Đại Hạ thân phận chính là tiểu công chúa của Lam Tuyết quốc, khi Lam Tuyết bại trận trước Đại Hạ, tiến hành quy phục mới hướng tiên đế đế dâng lên vị công chúa của quốc gia bọn họ, công chúa Lam Túy Điệp.
Lam Túy Điệp mỹ lệ vô song, khi còn tại thế được tiên đế thập phần sủng ái, được sắc phong làm Khánh phi.
Trong hậu cung tràn đầy mỹ nhân loại người nào cũng có, như trăm hoa đua nở, dưới tình huống như thế mà vị Khánh phi này vẫn được tiên đế hết mực sủng ái, làm nàng mang thai sinh chó hắn hai cô công chúa, phân biệt là Ngũ công chúa cùng Lục công chúa.
Có thể thấy vị Khánh phi này chính là không từ thủ đoạn.
Cũng bởi vậy, miễn đi tuẫn táng.
Nhưng mà, Tiêu Phượng Đình không nghĩ tới, Khánh phi cũng dám lớn mật như thế, đối với hắn hạ mị hương!
Thứ như mị hương là một loại hương khí đặc biệt của Lam Tuyết quốc có tác dụng gợi lên tìиɦ ɖu͙ƈ, dùng cho... nam nữ giao hoan.
Tiêu Phượng Đình cố gắng dùng nội lực ngăn chặn cổ mị hương đang khiến cho khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể hắn.
Không nghĩ tới, loại mị hương này có đặc điểm kho nhằn nhất chính là càng áp chế càng bắn ngược, chỉ có thể xxx mới giải nổi...
' oanh! '
Mị hương bắn ngược khí thế rào rạt, thực mau liền thổi quét toàn thân trên dưới...
Dưới ánh trăng lạnh nhạt, sáng ngời, nam tử mặc triều phục tím kia, trên khuôn mặt tuyệt sắc trắng nõn tràn ngập một tầng đỏ ửng kiều diễm ướŧ áŧ.
... Đáng chết!
Tiêu Phượng Đình đáy lòng rủa thầm một tiếng.
Một bên dùng một chút lí trí cuối cùng còn sót lại tự hỏi nên như thế nào đưa Khánh phi đi theo cùng tiên đế đoàn tụ, một bên nghĩ đến nơi nào gần nhất, hình như là...... Ngọc Lộ Điện.
·
"Thình thịch ——"
Phong Hoa hơi hơi chớp chớp đôi mắt, trong đầu kỳ thật đang tự hỏi làm như thế nào để cùng Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình có thể cùng nàng biến ra một tiểu hài tử...
Lúc này, một đạo thân ảnh màu tím đột nhiên rơi vào trong suối nước nóng được lót ngọc trắng, bọt nước bắn ra bốn phía!