Thật săn sóc.
Phong Hoa mỉm cười nhìn nhìn phía Quý Trạch.
Trong ánh mắt, chói lọi viết'' ngươi tốt nhất nên cho ta một cái giải thích hợp lí'' ý tứ.
[ mặt vô biểu tình mỉm cười. jpg]
Quý Trạch nhìn thấy mấy cái hộp áo mưa cùng thuốc tránh thai thì ... bộ dạng mất tự nhiên khụ khụ.
Một bên nghĩ thầm Quý thúc thật là thần trợ công săn sóc lại chu đáo, nhưng mà đáng tiếc một phần hảo ý này hắn chỉ có thể cô phụ.
Một bên vội vàng mở miệng giải thích: "Lão sư, ta thề đây tuyệt đối không phải chủ ý của ta, nhất định là Quý thúc hắn tự mình chủ trương!"
Cứ phủ nhận trước đã, về phía Qúy thúc thì để hắn tự tính vậy. (???????? ác quá anh ơi)
Quý thiếu gia không hề mang gánh nặng tâm lý mà bán đứng Quý thúc, một câu đem chính mình tẩy trắng đến mười phần sạch sẽ.
"Nga, phải không?"
Chỉ thấy nữ nhân xinh đẹp thần sắc lạnh nhạt ý vị không rõ cười một tiếng, cũng không biết tin không tin.
Quý Trạch bị nụ cười này của nàng làm cho tim đập lỡ một nhịp, áy náy gia tốc, có điểm tâm hoảng ý loạn.
—— Lão sư cười lên thật đúng là quá đẹp.
—— Xong rồi, nàng sẽ không cho rằng hắn là một tên nam nhân có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn đấy chứ?
Vì thế, một câu buột miệng thốt ra: "Lão sư, kỳ thật ta còn là xử nam!!!"
"......"
Lặng ngắt như tờ.
Quý Trạch hận không thể quay ngược thời gian lại.
——Cho, ngươi, miệng, tiện!
Quý thiếu gia cảm thấy hắn thật sự không còn chút mặt mũi rồi.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nổi lên một tia màu đỏ khả nghi, mặt mày ngây ngô tuấn mỹ tràn ngập quẫn bách, mất tự nhiên hơi hơi dời đi ánh mắt.
Xử nam gì đó lớn tiếng nói ra, thật là... quá mất mặt.
Phong Hoa ' phụt ' một tiếng cười ra tới.
Trong nụ cười bớt đi mấy phần lãnh diễm, như băng tuyết tan rã lộ ra phồn hoa sáng quắc, đẹp không sao tả xiết.
Nhìn thấy lúm đồng tiền minh diễm lóa mắt, lúc này, Quý Trạch trong lòng cái gì cảm giác mất mặt, cái gì quẫn bách, xấu hổ buồn bực, giống như toàn bộ tại một khắc này... tan thành mây khói.
Nguyên lai, trên đời này thật sự có một người, vì nụ cười của hồng nhan có thể buông cái gọi là mặt mũi.
Nghĩ đến đây, khóe môi thiếu niên đỏ bừng, hơi hơi cong ra một độ cung.
Phong Hoa thu liễm ý cười,độ cung bên môi đỏ lại như cũ lặng yên giơ lên.
Nàng tiến đến trước mặt Quý Trạch, nhẹ giọng nói một câu: "Kỳ thật, lão sư rất thích loại này giống ngươi ... ngây thơ tiểu xử nam."
"..."
Đại não bạn học Quý Trạch trong nháy mắt ngẩn ngơ.
Tựa như kinh hỉ thật lớn từ trên trời giáng xuống nện trúng đầu, cái gì suy nghĩ lý trí đều ở một khắc kia bay đi xa.
Thật lâu, thật lâu mới phục hồi tinh thần, trước mặt nơi nào còn có bóng dáng của Phong Hoa ?
"Lại là như vậy... trêu xong liền chạy......"
Thiếu niên ngữ khí tựa bất mãn oán giận, nhưng ý cười trên khóe môi áp cũng áp xuống không được.
Cặp mắt phượng rực rỡ lung linh ánh sáng như bầy trời lộng lẫy đầy sao.
-
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lần này, Phong Hoa không phải bị tiếng ồn của việc trang hoàng ở cách vách đánh thức, mà là bị người nào đó... nháo đến tỉnh.
Phong Hoa mở to mắt, liền nhìn đến khuôn mặt phóng đại của thiếu niên tuấn mỹ như trong manga bước ra.
Mỹ thiếu niên với ngón tay thon dài trắng nõn, còn đang kéo vài sợi tóc dài đen nhánh của nàng, chậm rãi từ từ quẹt qua trên mặt nàng. Nhìn thấy người tỉnh lại, lập tức làm bộ không có chuyện gì phát sinh đem vài sợi tóc buông xuống, giơ tay chào hỏi.
"Lão sư, chào buổi sáng."
"......"
Cười cũng thật... tao.
Phong Hoa giơ tay xoa xoa cái trán,mở miệng chất vấn: "Ngươi vào bằng cách nào?"
Rõ ràng ngày hôm qua nàng đã khóa kỹ cửa sổ, gia hỏa này biết phi thiên độn thổ sao?
Mắt phượng thiếu niên rực rỡ lung linh hơi lóe lóe lên.
Mở cửa gì gì đó đương nhiên không làm khó được hắn, chỉ là muốn đem chuyện này nói cho hoàn mỹ một chút, tốt nhất có thể làm lão sư tâm động một chút không nhỉ?
Vì thế, Quý thiếu gia lời âu yếm hạ bút thành văn nói:
"Nghe thấy lão sư yêu quý triệu hóa, cho nên ta liền vào được."