“...”
Liên Mị bất vi sở động, độ thiện cảm cũng không có dấu hiệu tăng lên.
Thú vị.
Càng là người khó công lược, trẫm càng thích khiêu chiến.
Phong Hoa nâng ngón tay lê, xoa cái trán một cái, buồn rầu lại bất đắc dĩ cười nói:
“Bất quá, sớm rời tiệc để tới đây, chắc hẳn sau đó trở về sẽ bị mấy cái vị công tử cười nhạo không thôi, có khi sẽ bị bọn hắn hung hăng bắt uống rượu một trận đấy.”
“...”
Liên Mị không nói gì.
Trong đôi mắt hiện lên một đạo quang mang.
... Uống rượu...
“Nhưng mà, hôm nay là ngày vui, bản thiếu soái cũng chỉ có thể liều mình đi làm quân tử. Chắc hẳn ta vô luận có rời tiệc hay không, bọn họ đều có phương pháp riêng mà bắt ta uống, không biết bao giờ nào mới có thể trở về phòng...”
Nói đến đây, Phong Hoa hạ thấp âm thanh, giống như mang theo triền miên ưu sầu không thôi, nhưng lại làm rung động nhân tâm.
“ Trước đó ta phải nhìn Liên Nhi một cái, mới có thể yên tâm.”
“ Đa tạ Thiếu soái ưu ái.” Liên Mị nhẹ nhàng mở miệng nói.
Một câu trả lời rất chính thức.
Âm thanh như say lòng người, thái độ không chút đếm xỉa. Thậm chí có chút... Qua loa.
Phong Hoa cũng không thèm để ý.
Liên Mị rõ ràng đối với Diệp Lan không có hảo cảm gì, nhưng vẫn như cũ nguyện ý gả đến.
Lại đi lấy một kẻ thân là nam nhi.
Diệp Lan ra vẻ nam tử, là vì mẫu thân nàng muốn dùng nàng để củng cố địa vị chính thất.
Liên Mị, thân là một nam tử lại cải trang nữ tử đi làm hoa đán tại gánh hát Lê Viên, là vì cái gì đây?
Lí do vẻn vẹn chỉ là bởi vì sinh tồn, hoặc là ưa thích hát hí khúc?
—— Không.
Giờ khắc Liên Mị đáp ứng gả đi, Phong Hoa cũng đã hoài nghi mục đích của hắn rồi...
Bất quá, rất thú vị, cũng không hề nhàm chán, không phải sao.
Phong Hoa bỗng nhiên nhếch môi cười một cách diêm dúa lẳng lơ, nói: “Liên Nhi gọi sai, nên phạt.”
Hai chữ cuối cùng, ngữ khí nhẹ mà nhanh.
Dứt lời.
Liên Mị còn chưa kịp phản ứng.
Đầu ngón tay nắm lấy cằm hắn, khí tức mát lạnh phả đến gần, một mảnh mềm mại bao trùm trên môi.
Nhẹ nhàng, triền miên.
Chỉ chốc lát sau, Phong Hoa thối lui.
Con mắt Liên Mị ẩn chứa giống như phẫn nộ giống như giận, lưu chuyển lên tia sáng vô song lộng lẫy, nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ: “Ngươi ——”
“Hả?” Phong Hoa nhíu mày.
Bàn tay nắm chiếc cằm tinh xảo của Liên Mị, vẫn chưa buông ra.
Thậm chí đầu ngón tay chậm rãi vuốt gương mặt trắng sứ, động tác mang một chút mập mờ cảnh cáo.
Rất có một bộ dáng ‘Ngươi cứ gọi sai lần nữa, ta sẽ hôn đến khi ngươi gọi chính xác mới thôi’.
“...”
Liên Mị chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn.
Vậy mà nhất thời không phòng bị, lại bị một ‘Nam tử’ khinh bạc, nếu phải hôn môi lần nữa sẽ càng lúng túng hơn, vậy chỉ có thể...
“... Phu quân.”
Liên Mị cuối cùng cũng phải khuất phục dưới dâm uy của nữ hoàng bệ hạ.
Chậm rãi mở miệng, hô lên hai chữ này làm hắn khá khó xử.
Hô xong, trên mặt Liên Mị dĩ nhiên là xấu hổ ửng đỏ một mảnh.
Quyến rũ nóng bỏng, diễm sắc kinh người.
Lại cứ, người nọ còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ——
“Tiếp tục đi, Liên Nhi lại nói một tiếng nữa nghe một chút.”
“...”
“Không gọi sao, hả?”
“...”
Cái "tên tiểu tử" này lại đang uy hiếp hắn!
Dù sao đã phải gọi qua một lần...
Nghĩ tới đây, Liên Mị vừa nhắm mắt lại, dứt khoát hô lại: “... Phu, quân.”
Hai chữ, nghe như thế nào cũng đều cảm thấy có chút hương vị mơ hồ cắn răng nghiến lợi.
Để một tên nam tử gọi ngươi là phu quân, lập tức cảm giác bản thân mình như thể Công Khí tràn đầy!
Một chữ thôi: Thoải mái.
“Liên Nhi ngoan”.
Phong Hoa bỗng nhiên kéo môi cười cười, ngón tay đưa đến trước vạt áo Liên Mị, chậm rãi nói.
“Vậy thì để phu quân tự mình... hầu hạ nàng cởi y phục đi”.