“...”
Nữ vu mị hoặc nhẹ nhàng hấp dẫn, tiểu mỹ nhân ngư vốn đơn thuần nghe không hiểu.
Đây là một loại khoái cảm giống như bản thân đang ở trên thiên đường tươi đẹp.
Thiếu niên mằm ở lông nhung trắng như thiên nga, là một thiên sứ thánh khiết.
Gương mặt xinh đẹp đỏ ửng giống như hoa hồng nở rộ đến đồ mị, đẹp đến kinh tâm động phách.
Ở giữa lông mi đang run rẩy, là một mảnh lưu quang ngượng ngùng xa hoa.
Nữ Vu cởi trường bào màu đen, mười ngón chân trắng noãn giống vỏ sò, phía trên là móng tay sơn màu đỏ, ở giữa không trung xẹt qua một đường cong hoa mỹ.
Đôi môi mềm mại lạnh buốt, rơi vào xương quai xanh tinh xảo hoàn mỹ kia....
“Ừm...”
“... Nữ Vu đại nhân.”
Thanh âm tiểu mỹ nhân ngư yêu kiều, như trong cung điện này ngâm xướng ra một ca khúc tuyệt vời.
... Kéo dài không thôi.
Thật lâu.
Thủy quang trong mắt Mascezel liễm diễm, khẽ cắn môi hồng, toát ra một loại thần sắc bị người khi dễ chà đạp.
Dáng người ưu mỹ dong dỏng cao, trên da thịt, lại nổi lên một cỗ dấu vết hồng nhạt.
Hai cánh tay thon dài, không kìm lòng được níu chặt thảm nhung dưới thân.
“... Nữ Vu đại nhân, ân,... Ngươi, xong rồi hả?”
Đã vậy thanh âm kia, mang theo kiểu mơ hồ khóc nức nở.
Ngây thơ lại mị hoặc, câu nhân tâm phách.
“...”
Phong Hoa ngón tay ngọc nhỏ dài nâng cằm Mascezel lên: “Khóc cái gì?”
“...”
“Không thoải mái? Hay là đau?”
Nói đến đây, Phong Hoa mi tâm nhăn xuống.
Chẳng lẽ nói lần đầu của mỹ nhân ngư... giống như lần đầu của thiếu nữ, sẽ rất đau sao?
Thế nhưng là, rõ ràng trẫm mới là người đau mới đúng.
“... Không đau, Nữ Vu đại nhân.”
Mascezel khe khẽ lắc đầu, một nhánh tóc lụa đen dài theo đường cong khúc khuỷu nhẹ nhàng hoạt động cùng.
Hắn cắn cắn môi, ngượng ngùng trả lời Phong Hoa.
“Chỉ là...”
“Không đau?”
Một câu hỏi lại, cắt ngang Mascezel.
Lông mày Phong Hoa nhảy lên, bỗng nhiên cười rộ lên giống hệt yêu tinh mê hoặc lòng người, lưu chuyển hương vị xinh đẹp tuyệt trần.
“ Vậy là ngươi... Vui vẻ, đúng không, Mascezel?”
“...”
Mặt Mascezel lúc này càng thêm đỏ, hơi khẽ rủ lông mi xuống, như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt bên trên mi mắt đen dài óng ánh như tinh quang kim cương nhỏ vụn.
Hắn ngại ngùng cắn môi, không nói gì.
Phong Hoa ngoặt môi cười cười, cầm lấy cái cằm của thiếu niên, cúi đầu hôn giọt nước mắt nơi khóe mắt hắn.
Dưới Mascezel có chút trừng lớn đôi mắt, đầu lưỡi nàng nhẹ nhàng liếm lấy cánh môi đỏ mọng có chút sung mãn, buộc vòng quanh vài phần diêm dúa lẳng lơ mị.
Trường bào màu đen cùng áo choàng của Nữ Vu đều đã cởi ra.
Nàng bây giờ, mắt đen tóc đen, cặp môi đỏ mọng như mị.
Thân thể mềm mại hấp dẫn câu nhân, cho dù là thiên sứ thánh khiết cũng sẽ... Sa đọa.
Phong Hoa diễn một vai Nữ Vu đến mức tận cùng, thấp giọng bên tai hắn nói ra:
“ Nước mắt Mascezel, ngọt lắm.... Ăn ngon thật.”
“...”
“A..., ngon giống như ăn Mascezel vậy.”
“Ăn, ăn...?”
Mascezel nghe vậy có chút kinh hãi, nói chuyện đều gập ghềnh lên.
Chẳng lẽ Nữ Vu đại nhân cũng muốn... Ăn hắn sao?
Bên trong màu mắt xanh lam hiện lên một tia kinh hoàng không liệu trước.
Hắn trở nên lhẩn trương bất an, một câu nói bật thốt lên: “Nữ Vu đại nhân, tiểu mỹ nhân ngư không thể ăn!”
Không khí trong lúc đó yên tĩnh.
Chỉ chốc lát sau.
Phong Hoa bỗng nhiên tâm tình sung sướng cười rộ lên, thanh âm trầm thấp từ trong cổ họng tràn ra: “Tiểu mỹ nhân ngư của ta, ngươi sao có thể....Đáng yêu như vậy?”