Tiếng nói nhẹ lất phất rơi, rơi vào người Hoa Hương Trù, lại tựa như quý trọng nghìn cân.
Sắc mặt trắng bệch, thân thể yểu điệu lung lay sắp đổ, giống như sau một khắc là có thể ngất tại chỗ, lại gắng gượng không để cho mình ngã xuống.
Thực xứng đáng, ta thấy mà yêu ba chữ này.
Đáng tiếc.
Phong Hoa trong đôi mắt, không có một tia một động tâm, thương tiếc nào.
Nàng thậm chí có chút nhấp môi, hỏi một câu: “Như thế nào, Thất tiểu thư cho rằng trẫm nói không đúng?”
Thiên tử nói như vậy, Hoa Hương Trù nào dám nói một chữ ‘Không’.
Hoa Hương Trù mặt không có chút máu, hàm răng cắn môi hồng, tan nát cõi lòng mà khó chịu phải lời nói không thành điệu:
“Không, không có, Hoàng Thượng nói... rất đúng. Là Hương Trù bôi nhọ.....thanh danh.....phủ thái sư....”
Đích nữ mình yêu thích nhất bị bôi nhọ, Hoa thái sư sắc mặt cực kỳ khó coi, quát lên: “Hương Trù, còn không mau mau lui ra!”
Hoa Hương Trù như muốn ném chén trà trên tay, che mặt khóc chạy.
Phong Hoa miễn cưỡng nói một câu, ngừng cước bộ của nàng ——
“Tuy nói Thất tiểu thư đã đoạt việc bưng trà đưa nước tỳ nữ, trẫm thấy xem ra quả thực không ổn, bất quá Thất tiểu thư cũng đã đưa trà đến trước mặt trẫm. Chẳng biết có được may mắn, uống một chén do đệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh mời không?”
“....”
Nếu như Phong Hoa cũng không nói đến bưng trà đưa nước là việc của hạ nhân, cũng không nói đường đường là Thất tiểu thư phủ thái sư rắp tâm làm loạn mưu toan mời sủng, như vậy giờ khắc này Hoa Hương Trù nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, ôn nhu nhỏ ý dâng cho đế vương một chiếc trà xanh.
Thế nhưng là, hiện tại, Phong Hoa mở miệng, không phải làm cho Hoa Hương Trù cảm thấy vinh hạnh, mà là từ đáy lòng thản nhiên sinh ra... một cỗ khuất nhục!
Hoa Hương Trù được nâng ở lòng bàn tay nuông chiều lớn lên, so với công chúa hoàng thất vậy càng cao quý kiêu căng.
—— nhưng ai bảo nàng không phải công chúa đây?
Hoa Hương Trù quật cường đứng đấy, chậm chạp không nhúc nhích.
Hoa thái sư tuy rằng sủng ái Hoa Hương Trù nhất trong bảy đứa con gái, đây đều là xây dựng trên cơ sở Hoa Hương Trù có thể mang đến lợi ích cho hắn.
Dưới mắt, Hoa Hương Trù ngang nhiên không nghe lời Phong Hoa ——
Đây tương đương với miệt thị quân vương, gán Hoa Thế An tội không tuân theo quy củ, dã tâm bừng bừng chiếu cáo thiên hạ, đưa Hoa thị nhất tộc gác ở trên lửa thiêu a!
Dù đau lòng con gái, Hoa thái sư giờ này khắc này cũng nhịn không được ở trong lòng thầm mắng Hoa Hương Trù tìm đường chết, trầm giọng gọi thẳng tên huý:
“Hoa Hương Trù, Hoàng Thượng kêu ngươi dâng trà, ngươi còn ngây ngốc làm gì vậy!”
Nghe được Hoa thái sư nói, không còn giọng điệu yêu thích như lúc đầu, còn dư lại chỉ khí phẫn nộ, Phong Hoa nhẹ nhàng thu lại tròng mắt, lông mi dài nhọn dấu ý trào phúng trong đáy mắt.
Nhìn đi, trong mắt hắn, lợi ích vĩnh viễn đứng thứ nhất.
Nếu như chạm tới ích lợi của hắn, coi như là con gái hắn thương yêu nhất, nhưng hắn có thể....không nháy mắt bỏ qua.
Hoa Hương Trù chịu đựng khuất nhục trong nội tâm, đôi mắt đẹp mờ mịt nước mắt, cúi đầu xoay người, cung kính cầm chén trà nâng qua đỉnh đầu, cắn môi nói: “... Hoàng Thượng mời uống trà.”
Phong Hoa nhẹ nhàng tiếp nhận.
Trà bên trong sứ thanh hoa không còn nóng như lúc đầu, nhưng mà mười ngón tay của Hoa Hương Trù lại là một mảnh nóng đỏ.
Hoa Hương Trù khó chịu đưa tay lùi về ống tay áo, cúi đầu xuống giống như khóc như không khóc nói: “Hoàng Thượng dùng thong thả, thần nữ cáo lui.”
Nói qua, nàng quay người.
Sau lưng, lại đột ngột truyền đến một tiếng:
“Chậm đã.”