Lúc đầu, Phong Hoa không có tính toán đi cứu Vinh tần.
Trên đời này, có thể làm cho nữ hoàng bệ hạ tự mình cứu giúp người có địa vị thấp không nhiều lắm.
Thiếu niên, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!
Phong Hoa tóc đen nhánh dán ở trên mặt, tăng thêm một phần xinh đẹp mị hoặc.
Ánh mắt vui vẻ như có như không nhìn qua Phượng Triêu Ca, khóe môi nhếch lên tạo thành một vòng cưng chiều:
“Được, không đi, chỉ cứu ngươi.”
Phượng Triêu Ca nhìn bộ dáng tươi cười làm mọi người mờ mắt, thật vất vả mới áp chế tim đập nhanh, giờ lại dần dần bắt đầu gia tăng tốc độ lên...
Trong lòng của hắn khẽ nguyền rủa một tiếng.
Cười cười cười, cười cọng lông!
Mấu chốt là... Cười đến đẹp như thế làm cái gì?!
Mỗ hoàng đế bệ hạ hoàn toàn bỏ qua một điều rằng, gương mặt đó rõ ràng là của chính bản thân hắn.
Không để ý đến là chính mình đối với chính mình cũng có thể có sức miễn dịch.
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Phượng Triêu Ca, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 30! ]
Cách đó không xa.
Nhìn thấy Hoàng Thượng chậm chạp không tới cứu mình, Vinh tần trong nội tâm vừa sợ vừa hận.
Nhất định là tiểu tiện nhân ‘Hoa Vân La’ kia quấn quít lấy Hoàng Thượng, không để cho hắn tới đây!
Coi như là nàng biết bơi, tay chân ngâm nước trong thời gian dài cũng sẽ bị thoát lực nha.
Vinh tần đột nhiên biến sắc, hét rầm lên: “Không tốt... Chân ta bị bẻ dọp (chuột rút)... A, người đâu tới đây mau, cứu ta!!”
Lần này, Vinh tần không phải đang biểu diễn, không có quy luật liều mạng đập nước, khiến hồ Minh Châu bọt nước văng tung tóe.
Nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, hoàng thượng mà nàng một lòng ái mộ lưu luyến si mê ôm ‘Hoa Vân La’ bơi lên bờ...
“Khụ khụ khục...”
Cuối cùng, Vinh tần được một tiểu thái giám cứu lên.
Cung nhân nguyên bản không có bao nhiêu kỹ năng bơi, nhưng là vì dựng nên hình tượng trung thành cứu chủ, nên từng người từng người nhảy vào trong hồ Minh Châu.
Kết quả, không chỉ có không có cứu được nương nương, ngược lại làm tình cảnh loạn thành một đoàn.
Thời điểm Vinh tần được cứu lên, một thân chật vật uống phảk vài ngụm nước, căn bản cũng không còn tư thế hiên ngang như lúc đầu.
Phượng Triêu Ca từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua Vinh tần.
Nguyên lai tưởng rằng con gái tướng quân khinh thường những mưu kế cùng thủ đoạn xấu xa này, không nghĩ tới hắn sai rồi.
Mười phần sai.
Một cái màn kịch hay hôm nay, thật là làm cho hắn mở rộng tầm mắt!
Phượng Triêu Ca khóe môi toát ra một nụ cười lạnh lùng.
“Khụ khụ...”
Cung nữ thiếp thân không ngừng vỗ lưng lấy khí, Vinh tần ho khan, nhổ ra một ngụm nước hồ, cuối cùng mở to mắt...
Ai ngờ, một đập vào mi mắt chính là ‘Hoa Vân La’ lộ ra nụ cười trào phúng, giống như người thắng khoe khoang.
Vinh tần nghĩ đến lúc nãy cũng là bởi vì ‘Hoa Vân La’ nên hoàng thượng mới không thèm để ý đến nàng, hiện tại nàng lại dám đứng ở bên người hoàng thượng diễu võ dương oai ——
Lập tức, cảm thấy thù mới hận cũ cùng một chỗ xông tới.
Vinh tần đẩy cung nữ ra, giãy giụa quỳ đến trước mặt Phong Hoa.
“... Cầu Hoàng Thượng, thay nô tì làm chủ!”
Mỹ nhân tư thế hiên ngang bỗng nhiên lộ ra bộ dáng yếu ớt, không khỏi làm người ta nhìn tới sinh lòng trìu mến.
Dù là nam nhân ý chí sắt đá, giờ này khắc này mà được Vinh tần một đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhìn qua, chỉ sợ cũng phải theo ý nàng, nói lên một câu rằng nhất định sẽ thay nàng làm chủ.
Đáng tiếc.
Phong Hoa không phải nam nhân.
Bởi vậy, nữ hoàng bệ hạ chỉ hơi hạ thấp con mắt, một ánh mắt sắc bén đảo qua gương mặt điềm đạm đáng yêu của Vinh tần.
Ngữ khí lười biếng, không đếm xỉa tới:
“Làm chủ? Vinh tần chẳng lẽ là muốn......”
Vinh tần hướng Phong Hoa dập đầu, ngữ khí kiên quyết: “Là Hoa Vân La đẩy thiếp xuống nước!”