Cho nên ——
Lệ phi lấy la phiến che nửa mặt, che khuất mỉa mai cùng trào phúng trên môi đỏ mọng, cười khẽ một tiếng.
“Hiền phi tỷ tỷ lời ấy sai rồi, cái gì Hoa phi muội muội, bất quá chỉ là phi tử lãnh cung mà thôi.”
“Hiền phi tỷ tỷ chẳng lẽ quên mất? Hoàng Thượng tuy rằng đem nàng từ trong lãnh cung đi ra, nhưng lại không khôi phục phong hào đấy thôi.”
“Một tiếng Hoa phi muội muội này, Hiền phi tỷ tỷ người thật là không nên gọi như vậy.”
Nói đến đây, Lệ phi khanh khách cười, đôi mắt đẹp lưu chuyển nhìn về phía Phượng Triêu Ca, ngữ điệu nhẹ nhàng mà hỏi: “... Ngươi nói có đúng hay không nha, Vân La muội muội?”
Vân La muội muội - Phượng Triêu Ca: “.....”
Trẫm thầm nghĩ nên giữ yên lặng.
Cung nữ nhỏ giọng buồn bã kêu đau khổ: “Đã xong đã xong đã xong, nương nương, vậy chúng ta là muốn đi cũng đi không được, Hoàng Thượng ban phúc cho những nương nương này nên họ quá hung tàn...”
Nghĩ linh tinh xong, cung nữ lại nhỏ giọng an ủi Phượng Triêu Ca nói:
“Nương nương người yên tâm, người mặc dù bây giờ không được khôi phục phong hào, nhưng chiếu theo sủng ái của Hoàng Thượng đối với ngài, đây là chuyện sớm hay muộn.”
“Chẳng qua là hôm nay Hiền phi, Lệ phi, Vinh tần một thân phận đều cao hơn ngài, người nhất định sẽ bị chút ám khuy (lén bị thiệt thòi) từ trên tay các nàng. Bất quá nương nương người cũng không cần lo lắng quá mức, tối đa chỉ bị phạt quỳ gì đó, hiện tại, ngài chính là được sủng, các nàng cũng không dám quá láo xược...”
Phượng Triêu Ca nghe được liền tức thì xám mặt lại.
Đây hoàn toàn không phải lời an ủi được không nào?
Bị Lệ phi trong minh chỉ trách một trận, mặc dù là trào phúng địch nhân trong mắt nữ nhân - Hoa Vân La, nhưng trong lòng Hiền phi cũng như trước cao hứng không nổi.
Chức vị của nàng so với Lệ phi còn cao hơn, vốn phải là tỷ tỷ, hiện tại bị Lệ phi nói tựa như nàng không hiểu chuyện không bằng.
Hiền phi âm thầm cắn răng, nhưng lại không thể không nói một tiếng: “Lệ phi muội muội nói đúng, ngược lại là tỷ tỷ sơ sẩy, một tiếng ‘Hoa phi muội muội’ đích thật là không thích hợp.”
Mặt mũi gì đó, đâu quan trọng bằng đem ‘sủng quan hậu cung Hoa Vân La’ giẫm ở dưới lòng bàn chân chứ.
Vinh tần tư thế hiên ngang, vào lúc này đứng lên, mời nói: “Vân La muội muội cũng hẳn là đi ra ngắm hoa, không bằng tới đây ngồi cùng một chỗ a.”
Phượng Triêu Ca không nói gì.
Hiền phi cho Vinh tần một ánh mắt, Vinh tần lập tức bước từ bên trong đình các bên hồ đi ra.
Vinh tần xông tới trước mặt Phượng Triêu Ca.....
-
Sau khi hạ triều, trên đường đến Dưỡng Tâm điện.
Hệ thống bên tai Phong Hoa nói: “Bệ hạ, hiện tại, Đế Quân đại đại đang ở ngự hoa viên, còn đụng phải đám người Hiền phi Lệ phi Vinh tần a.”
Phượng Triêu Ca đụng phải hậu cung phi tần của hắn?
Thú vị.
Phong Hoa đột nhiên dừng chân.
Từ công công cách nàng nửa bước, cung kính mà nghi ngờ dò hỏi: “Hoàng Thượng?”
Phong Hoa nói: “Chưa cần trở về Dưỡng Tâm điện vội, đi tới ngự hoa viên dạo chơi, nghe nói bên trong có nhiều loài hoa ganh đua nở rộ, vừa lúc có thể đi xem.”
Đều nói ba đàn bà hợp lại thành cái chợ, nếu hoàng đế bệ hạ ra nhập màn kịch này...
Có thể nghĩ, nhất định sẽ —— vô cùng đặc sắc!
Vừa mới đi tới ngự hoa viên.
Trước mắt Phong Hoa hiện lên hai bóng người, song song rơi vào trong hồ Minh Châu...
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Ngay sau đó, một đạo thanh âm hoảng sợ, sắc nhọn xẹt qua chân trời ——
“Không tốt rồi, không tốt rồi!”
“Vinh tần nương nương rơi xuống nước!”
“Hoa phi nương nương đẩy Vinh tần nương nương vào trong nước rồi!”
Bọn cung nữ thái giám vội vàng hấp tấp, toàn bộ ngự hoa viên lập tức náo nhiệt lên.