Hứa Khả ở trong ngăn kéo tìm được đồ vật mà cô gái muốn giấu đi.
Đó là một cuốn nhật ký.
Ngón tay thon dài cầm lấy nó, lông mày chớp chớp.
... Còn có mật mã.
Cũng may, mật mã của quyển nhật ký không có công năng nhấn sai nhiều lần sẽ bị khóa, hắn có thể có rất nhiều thời gian để chậm rãi nghiên cứu.
Nhìn lén nhật ký không phải sự việc vẻ vang cỡ nào, nhưng mà thời điểm nhìn thấy quyển nhật ký này, Hứa Khả có một loại trực giác nhạy cảm gần như kinh người ——
Có lẽ, trong này cất giấu bí mật... Vì sao người kia lạnh nhạt với hắn như vậy.
Bây giờ, dù là chỉ có một tia cơ hội cực kỳ bé nhỏ làm người kia hồi tâm chuyển ý, hắn đều sẽ nắm chặt.
Dù cho vi phạm đạo đức thì như thế nào?
Cái thứ đạo đức, tại thời điểm hắn thích cô thì đã sớm bị hắn vứt bỏ nha.
Mật mã gồm sáu số.
Thiếu niên từng cái từng cái nhấn thử.
Loại mật mã này, bình thường đều là sinh nhật hoặc ngày kỷ niệm nào đó.
... Không đúng.
... Không đúng.
... Còn chưa đúng.
Môi, có chút nhếch.
Đầu ngón tay xinh đẹp trên quyển nhật ký này, lại ngậm lấy một tia bực bội.
Giống như sự kiên nhẫn đã đạt đến cực hạn.
Mật mã, sẽ là gì chứ?
Hứa Khả bỗng nhiên nghĩ đến, có thể hay không là...
Chợt, hắn không khỏi hơi cười cợt.
Vì cái ý tưởng buồn cười của chính mình.
—— làm sao có thể?
Tuy rằng trong nội tâm nhẹ nhàng trào phúng châm biếm, nhưng ngón tay của thiếu niên cũng rất thành thật, ôm trong lòng một tia yếu ớt chờ mong, nhấn từng con số trên quyển nhật ký...
"Rặc rặc —— "
Quyển nhật ký được mở ra.
Bàn tay của thiếu niên, không thể ức chế bắt đầu run rẩy...
Vì cái gì?
Không phải cô chán ghét hắn, chán ghét đến mức nhìn nhiều thêm một chút cũng không muốn sao?
Vì cái gì cô lại dùng sinh nhật của hắn làm mật mã?
Trong con mắt đẹp của Hứa Khả hiện lên một tia cuồng hỉ, chợt chậm rãi trầm tĩnh lại.
Có lẽ, đáp án đang ở bên trong ——
Đầu ngón tay nhẹ nhàng mở ra một tờ.
...
Cùng lúc đó, cửa phòng tắm khe khẽ mở ra.
"Hứa Khả!"
Lúc thiếu niên mở ra tờ thứ nhất, còn không tới kịp nhìn lên, lại bị tiếng của cô gái rầy la,ngăn lại động tác của hắn.
Lắng nghe kĩ thì trong thanh âm ngậm lấy một tia khó nói lên lời cùng kinh hoàng.
Thật giống như nỗi sợ cực độ khi bí mật lớn nhất của chính mình, sẽ bị bại lộ trước mặt người khác.
Cô gái ngay cả áo ngủ trên người cũng không kịp mặc, đi chân trần chạy đến trước mặt hắn, trên khuôn mặt tinh xảo lãnh diễm mang theo một vẻ khẩn trương, phát ra mệnh lệnh ra vẻ trấn định:
"Đem quyển nhật ký trả lại cho tôi!"
"Không."
Thấy biểu hiện của Phong Hoa, Hứa Khả càng xác định, trong này có bí mật gì đó mà hắn không biết.
Nhẹ nhàng nhổ ra một chữ, kiên định cự tuyệt.
Ngón tay cố ý xoa xoa quyển nhật kí, hướng Phong Hoa lộ ra một nụ cười bất hảo.
"Chị đến cùng cất giấu bí mật gì đây? Trong này sẽ có đáp án hay không..."
Nói xong, Hứa Khả một bên vừa nhìn Phong Hoa, một bên cố ý chậm rãi mở ra nhật ký...
Phong Hoa đột nhiên vươn tay, lấy góc độ xảo trá bắt được cánh tay thiếu niên, sau đó thuận thế đem cả người hắn đè xuống giường lớn.
Người cô cũng ngồi bên trên thân thể Hứa Khả.
Mập mờ, lãnh diễm, mị hoặc, xinh đẹp.
"Ngủ một đêm, rồi đem nhật ký trả lại cho tôi."