Tề Vũ Hiên mặt kệ cậu muốn chỉnh sửa mặt mình thành bộ dáng gì cũng được.
Nhưng mà những hành động này trong mắt bọn thủ hạ nếu là trước kia chắc chắn sẽ bị xử tử tại chỗ rồi.
" Lục Chấn, ra ngoài cửa hang mang mấy cái thùng đó vào đây , tránh tiếp xúc với lửa ".
Tống Nhiễm chơi đủ rồi cũng nhớ tới mấy thứ quan trọng của hôm nay.
Lục Chấn gật đầu dẫn theo hai người ra ngoài, rất nhanh năm cái thùng lớn được đặc trước mặt mọi người, Lục Chấn mở nắp tất cả thùng ra.
Không có phản ứng gì lớn lắm, nhưng bốn người nhóm Dịch Uy đã lùi rất xa rồi, mọi người thấy vậy không hiểu ra sao nhưng cũng làm theo, an toàn là trên hết mà.
" Các ngươi sợ như vậy rồi sao mà luyện tập chứ ? ".
Tống Nhiễm nhìn bọn họ không thể hiểu được mạch não họ đang suy diễn ra cái hình tượng gì nữa.
Bọn họ im lặng cúi đầu không có lời nào để nói cả.
Sau đó Tống Nhiễm dạy cho từng người cách sử dụng, vì tất cả hàng cậu đặt mua đều được gắng cách âm nên luyện tập nhiều chỉ tốn đạn không ảnh hưởng gì tới màng nhĩ.
Mà hết đạn thì phải làm cái gì bây giờ, tự có người sẽ nghĩ ra việc này để giải quyết, còn Tống Nhiễm không thèm quan tâm tới nữa.
Cứ như vậy bình tĩnh trôi qua hai tháng.
Cuối cùng tin tức Đỗ Phỉ Nhi trở nên ngốc nghếch đã truyền đến tay vị hoàng hậu mà Tống Nhiễm từ khi đến Tề Nguyệt quốc cũng chưa từng gặp qua.
Hôm nay nắng ấm áp, Tề Vũ Hiên được hoàng đế triệu vào cung bàn chính sự, Tống Nhiễm nhàm chán nằm phơi nắng.
Bỗng từ trên mái nhà xuất hiện một người, ánh mắt nhìn cậu có chút dò xét, còn lướt nhìn xung quanh nữa, hình như đang lo lắng có ai nhìn thấy hắn hay không.
" Tiểu Phi, Tiểu Hỉ đi xuống nhà bếp lấy cho ta ít điểm tâm đi". Tống Nhiễm nhếch mép cười tà.
" Công tử ta ở lại với người để tiểu Hỉ đi là được rồi ". Tiểu Phi lo lắng.
" Không cần đâu, cả hai cùng đi đi, nghe lời ". Tống Nhiễm cười phất phất tay.
Cả hai im lặng bỏ cây quạt trên tay xuống, xoay người rời đi, khi chắc chắn bên cạnh không còn ai, Tống Nhiễm hờ hững nhìn lên bầu trời trong xanh mây trắng bay.
" Đã đến thì đứng ra nói chuyện đi ".
Một nam nhân mặc cẩm bào màu xanh lam thêu tơ vàng, cầm một cây thiết phiến phe phẩy nhẹ nhàng từ trên mái nhà đáp xuống đất.
" Thái tử phi thật sự thông minh rất nhiều so với tưởng tượng của ta".
" Ngươi là ai ? ". Tống Nhiễm nghiên đầu đánh giá người này có chút , người xa lạ có một chút thiên hướng âm nhu.
Người đó đi đến ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh chỗ cậu đang nằm.
" Tề Bậc Vực là tên ta ".
" Đã biết, vậy ngươi đến đây tìm ta là muốn làm gì ?". Tống Nhiễm khó hiểu dùng biểu tình trên khuôn mặt để dò xét.
Đồng thời cũng suy nghĩ có nên diệt sát tên này cho rảnh nợ đỡ phiền phức luôn hay không.
" À ,sao ngươi không nghĩ ta đến tìm thái tử ca ca chứ ? ". Tề Bậc Vực hứng thú nhìn cậu.
" Ngươi biết rất rõ Vũ Hiên hôm nay không có trong phủ mới đến không phải sao ? ". Tống Nhiễm cầm ly trà hơi lạnh bên cạnh uống một ngụm.
" Nói chuyện với kẻ thông minh thật sảng khoái, ta đến để bàn một cuộc giao dịch với ngươi ". Tề Bắc Vực cũng nghiêm túc lại.
" Giao dịch gì, nói nghe thử ".
Tống Nhiễm đứng dậy, ngoắc tay với hai kẻ nắp ngoài cửa viện cười cười.
" Mang vào đây, rồi lui xuống đi, hắn là lục đệ của thái tử , không cần lo lắng ".
Tiểu Phi cùng Tiểu Hỉ gật đầu, để dĩa điểm tâm trên bàn ở sân rồi chạy đi mất dạng.
" Thái tử phi thật biết cách làm người ". Tề Bậc Vực trong lòng có chút ganh tị với ca ca.
Tống Nhiễm đến ngồi ghế đối diện với Tề Bậc Vực, chống cằm nhìn y chờ đợi.
Tề Bậc Vực ho khan quay đầu đi chỗ khác mới nói, " Ngươi giúp ta diệt trừ thái tử, ta giúp ngươi có được tự do, ta biết ngươi làm thái tử phi cũng không phải tự nguyện phải không ?".
Tống Nhiễm tay chống cằm trượt xuống thiếu chút nữa đã đập cầm vào bàn rồi, cậu che mặt cười mà vai run rẩy không thôi.
Tề Bậc Vực đỏ mặt tức giận đập bàn, cái bàn đá rắn chắc bị nức làm hai.
Tống Nhiễm kịp thời ngừng cười chụp lại được dĩa điểm tâm của cậu, nhíu mày sắc mặt hơi âm u nhìn Tề Bậc Vực.
Tề Bậc Vực rùng mình , nhưng vẫn không sợ chết mà trừng mắt nhìn cậu.
" Ta muốn hỏi ngươi vài việc, nếu ngươi thành thật trả lời ta, ta sẽ giúp ngươi trở thành thái tử ".
Tống Nhiễm thu hồi tầm mắt đứng vào trong hiên nhà tránh nắng.
" Ngươi hỏi ". Tề Bậc Vực dựa lưng vào cột cách cậu không xa.
Tống Nhiễm hít sâu tuông ra một loạt câu hỏi, với sắc mặt nghiêm trọng.
" Vũ Hiên không phải ca ca ruột của ngươi đúng chứ, cũng không phải do hoàng hậu thân sinh đúng không và dòng máu đang chảy trong người của Vũ Hiên cũng không phải của hoàng thượng, trả lời thật ?".
Tề Bậc Vực thân thể hơi run, rất khó tin mà nhìn Tống Nhiễm, sau đó hít sâu gật đầu coi như xác nhận câu hỏi của cậu, tất cả đều là thật.