Sắc mặt cậu u ám cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.
Tề Vũ Hiên vừa ăn cơm nước xong, nghe tiếng thở dài đầy bất lực của cậu, khó hiểu.
" Vũ Hiên à em dạy anh học chữ viết mà em quen thuộc nha, sau này có lúc cần dùng đến có được không?".
Tống Nhiễm nhìn anh cười rất ư là nịnh nọt, Tề Vũ Hiên biết cậu có bí mật, cậu không nói nhưng lại không che giấu anh, có thể vì cậu không biết phải giải thích như thế nào nên anh chưa từng nghi ngờ cậu.
Thấy cậu lần đầu đưa ra yêu cầu cùng mình, Tề Vũ Hiên rất sảng khoái đáp ứng.
Ba ngày tiếp theo đó, Tề Vũ Hiên cùng Tống Nhiễm ở lỳ trong thư phòng không bước ra khỏi cửa nữa bước.
Tề Vũ Hiên than thở trong lòng ( quá khó học ).
Trong vòng ba ngày Tống Nhiễm chỉ để cho anh nhận định được mặt chữ thôi đó, vừa luyện viết vừa ghi nhớ từng chữ là một quá trình nhàm chán.
Do đó mới có một ngày Tề Vũ Hiên bỏ mặt tất cả đè Tống Nhiễm nằm trên bàn đọc sách trong thư phòng mà âu yếm yêu thương cậu mấy phát mới thỏa mãn.
Ngày bình phi được gả vào, phủ thái tử lại rất im lặng, lặng ngắt đến đáng sợ.
Chỉ treo một chữ hỷ ở sảnh đường, không nhìn thấy thái tử, chỉ thấy một bộ hỷ phục tân lang.
Đỗ Phỉ Nhi tức giận trong lòng nhưng vẫn cố nhịn xuống, hoàn thành hết một loạt lễ nghi mới được người đưa vào tiểu viện đã được Nhậm tổng quản sắp xếp từ trước.
Bởi vì thái tử không đồng ý cuộc hôn sự này, nhưng thánh chỉ đã ban không thể thu hồi, do đó thái tử đã dùng vũ lực trấn áp Tể tướng cùng mấy vị viên quan trong triều không được đến chúc mừng ngày bình phi nhập phủ thái tử, nếu không sẽ bị xử tử.
Lúc Đỗ Phỉ Nhi đang làm lễ, thì Tống Nhiễm và Tề Vũ Hiên đang tắm trong không gian.
Cậu không để cho Tề Vũ Hiên chạy loạn, biết nhiều quá sẽ không tiếp thu kịp trở thành ngốc nghếch cậu không gánh nổi trách nhiệm.
Tề Vũ Hiên lần thứ hai vào không gian mới có thời gian nhìn ngắm xung quanh, đây như một thế giới thu nhỏ và Cảnh Nghi của anh chính là bá chủ nơi này.
Sau khi tắm xong lên bờ, đồ cả hai đã chuẩn bị sẵn chỉ mặc vào là xong rồi.
Cậu mới nắm tay anh bước đến phòng kỷ niệm, cậu muốn xác định lại có phải trí nhớ của người yêu cậu hiện tại không còn sót chút ấn tượng nào hay không.
Tề Vũ Hiên thấy cậu dẫn mình vào một căn phòng, trên tường có hai bức ảnh lớn kích thước như nhau, chỉ là người trong hình không ai giống ai cả.
Tống Nhiễm thấy anh khuôn mặt ngơ ngác trong lòng có chút thất vọng, nhưng không nản lòng chỉ tay về hai bức ảnh.
" Đây là ảnh cưới của Lưu Viễn cùng Tống Nhiễm, còn đây là của An Khải với Hà Mặc ".
Tề Vũ Hiên nhìn hai bức ảnh một lúc, tuy có vài hình ảnh mờ ảo lướt qua đầu anh nhưng rất nhanh đã không nhìn thấy nữa.
" Họ là bạn của em sao Cảnh Nghi ".
Tống Nhiễm thở dài lắc đầu không đáp, lấy một chiếc máy ảnh ra.
" Chụp hình với em nè, Vũ Hiên ".
Tề Vũ Hiên nhìn đồ vật lạ mắt trong tay cậu thấy rất thú vị.
" Chụp hình là gì ? ".
Cậu kéo anh ra ngoài bãi cỏ.
" Chụp là biết thôi, nào cười đi Vũ Hiên ".
Rất nhanh một tấm ảnh đã được tạo ra, cậu đưa cho anh xem, Tề Vũ Hiên ngốc ngốc nhìn tới nhìn lui tấm hình.
" Cái này vẽ y như người thật vậy đó, nhưng anh không thấy người vẽ ở đâu cả ".
" Không phải vẽ đâu, mà là do cái máy này chụp ra đó, để em dạy anh ".
Vật vả cả buổi Tề Vũ Hiên cuối cùng cũng chụp được mấy tấm hình ưng ý, còn về phần chụp chung với cậu thì bó tay do đó mấy tấm hình cậu muốn chụp đều phải tự mình động tay thôi.
Chọn ra một tấm ảnh chụp chung mà Tề Vũ Hiên thích , rồi lồng vào một cái mặt ngọc cậu làm thành một sợi dây chuyền đeo vào cổ anh.
" Như thế này là được rồi, nó không thấm nước cho nên lúc tắm đừng cởi ra nhé ".
Tề Vũ Hiên thỏa mãn gật đầu nhét sợi dây vào bên trong áo, sao đó ôm cậu hôn hôn vài cái lên môi cậu mới buông ra, cậu liếm môi mỉm cười.
" Ra ngoài thôi tới giờ cơm chiều rồi đó ".
Nói rồi cậu nắm tay kéo anh rời khỏi không gian, ra ngoài là thư phòng yên tĩnh.
Cả hai mở cửa đi ra nhìn sắc trời cậu đoán không sai, vừa đúng lúc sắp tới giờ ăn cơm rồi.
" Em đi phòng bếp, anh muốn theo cùng không ? ".
" Ừm đi cùng, nhìn em nấu ăn ".
Đi xuống phòng bếp mọi người đều đã làm xong công việc đang ngồi nói chuyện phiếm thấy thái tử đến thì vội vàng hành lễ.
Tề Vũ Hiên tìm một chỗ trống trong phòng bếp ngồi xuống.
" Cho ta mượn nhà bếp dùng một lúc ".
" Vâng thái tử ", bếp chính gật đầu đẩy mọi người ra xa phòng bếp cho nó nhìn rộng rãi hơn.
Mọi người ở bên ngoài ngó vào trông , ánh mắt tất cả mọi người đều sáng bừng lên nhìn chăm chú vào động tác nấu ăn của vị thái tử phi được thái tử hết mực cưng chiều này.