Lưu Viễn gật đầu tay vuốt ve mặt cậu từ từ trượt xuống, mắt nhắm lại nở nụ cười hạnh phúc.
Tống Nhiễm khóc oà lên nói ," Kiếp sau nếu có thể em vẫn sẽ yêu anh ?".
Cậu nằm xuống bên cạnh anh, cầm con dao mỏng manh có lưỡi sáng bóng không do dự mà cắt vào động mạch chủ trên cổ, máu nhuộm đỏ cả một vùng, cậu nở nụ cười chờ mong trong lòng nói ( đợi em).
~•~
Ở một nơi có sương mờ bao phủ.
Rất nhiều xiềng xích được lòng vào nhau, dưới những sợi xích thô to là những đồ hình kỳ lạ , chúng được kết hợp với nhau vô cùng hoàn chỉnh .
Ở giữa những sợi xích chỉ nhìn thấy bóng dáng của một con vật khổng lồ, nó có một cái sừng trên đầu chớp loé hiện ra lôi quang.
Lúc này thân hình nó hơi rung động một cái nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, bộ lông trên người nó đang dần chuyển từ màu đen sang màu tím, nhưng rất chậm chạp .
Như có một thứ gì đó đang ngăn cản quá trình đổi màu của bộ lông này .
~•~
Tống Nhiễm lại lần nữa mở mắt, y chan lần chết đầu tiên, cậu lại nhìn thấy hai thi thể đang được người khác mai tán phía dưới.
Cậu đứng lơ lửng trên cao thầm than thở, trong lòng nói ( rốt cuộc chuyện này là sao?).
Ông nội không có nói cho cậu biết, hết một kiếp người cậu vẫn còn có thể sống lại thêm lần nữa.
Một quyển sách bìa đen trên đó có vẽ mười hai đóa hoa thược dược có bốn màu khác nhau, mỗi một màu có ba bông.
Nó xuất hiện ngay trước mặt cậu, tự động mở ra trang đầu tiên, trên đó viết ngắn gọn rằng, " Nếu cho ngươi ba điều ước, ngươi sẽ ước những gì ? ".
Tống Nhiễm cảm giác mình nên trả lời câu hỏi trong sách kì lạ này cậu nói ," Gặp lại Lưu Viễn ".
Quyển sách lại lật sang trang khác trên đó thêm ra một hàng chữ, " Xác định không hối hận ? ".
Tống Nhiễm kiên quyết đáp ," Xác định".
Sau đó , quyển sách phát ra một luồng sáng màu tím nhẹ , cộng hưởng cùng ấn ký không gian hình hoa thược dược của cậu trên vị trí trái tim .
Hai cái đang phát sáng cùng nhau một vòng sáng bao bọc lấy linh hồn cậu cùng nhau biến mất giữa đất trời ở thế giới này.
~•~
Lúc Tống Nhiễm mở mắt ra lần nữa, thì đang ở trong một căn phòng khá tối.
Tống Nhiễm hơi ngơ ngác một lúc, một dòng trí nhớ ào ào tuông vào đầu cậu, cảm giác hơi đau đấy nhưng cậu vẫn cố gắng tiếp thu.
Thân phận cậu hiện tại tên là Hà Mặc, 18 tuổi, con riêng của Hà Ngô, vừa được nhận về nhà hơn hai năm, trên cậu còn có hai chị gái và một em trai hơn một tuổi.
Cậu tạm thời sắp xếp được mấy nhiêu trí nhớ đó thôi, phần sao từ từ xem lại.
Tống Nhiễm ngồi dậy nhìn xung quanh rồi theo một thói quen rất lâu đã không làm, búng ngón tay một cái.
Đèn trong phòng chợt sáng, Tống Nhiễm chưa kịp phản ứng phải nhắm mắt lại một lúc mới mở ra.
Rất ngạc nhiên mà xem xét xung quanh một vòng, trong lòng nghĩ ( không ngờ ở đây công nghệ đã phát triển đến mức này rồi).
Tống Nhiễm lại thở dài cho ra kết luận ," Bừa bãi quá độ".
Tống Nhiễm lắc nhẹ đầu lê bước hơi siu vẹo đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, da trắng, mặt mũi vừa đủ nhìn, có hai cái má lúng đồng tiền, nếu không cười sẽ không ai nhìn thấy được.
Cậu cởi áo ra, nhìn bông hoa thược dược màu đỏ hơi pha trắng lúc trước đã có thêm một vòng tím nhạt ở bên ngoài, nhìn cũng thật đẹp.
Một lần nữa trở vào không gian, nhìn mọi thứ vẫn im lặng như thế, cậu cười nhẹ đi trở về ngôi nhà gỗ mà cậu tự dựng lên.
Nhưng Tống Nhiễm không để ý rằng không gian tùy thân của cậu đã lớn hơn trước thêm hai ngàn mét nữa rồi.
Nhà gỗ rất rộng chia ra làm bốn phòng, lần lượt là phòng đọc sách hay nói là thư phòng đó mà, có cửa sổ hướng ra bờ hồ.
Tiếp đó là phòng ngủ, bên trong khá rộng, có một chiếc giường lớn đủ để hai người trưởng thành ngủ còn có thể lăn lộn nữa, có hai cái tủ quần áo cùng phụ kiện lớn nhỏ không đồng nhất.
Cậu chỉ chọn mấy bộ vừa ý để vào thôi, bên trong tủ còn rất rộng, phụ kiện thì càng ít ỏi vài ba món.
Trong phòng còn có một nhà tắm, vì không gian có tính chất tự động lộc chất bẩn nên cậu sẽ không ngần ngại mà làm luôn một cái toilet.
Tiếp nữa là nhà bếp, vật dụng nào cần thiết đều có đủ cả.
Cuối cùng là phòng kỉ niệm, bên trong có vài cái tủ kính, để các kiểu máy chụp ảnh lấy liền khác kiểu dáng, hình ảnh đã chụp thì úp ngược vào trong im lặng nằm đó. Chỉ có một tấm ảnh lớn được đóng khung treo ở trên vách gỗ, đây là hình cưới của cậu và Lưu Viễn, tấm ảnh này do chính tay Lưu Viễn treo lên cho cậu, và chỉ có người cậu yêu mới biết được sự tồn tại về không gian tùy thân của cậu.
Tống Nhiễm lấy đại một bộ đồ trong tủ rồi đi tắm, ngâm mình trong bồn tắm một lúc lâu, cậu mới sảng khoái thư thái mà mặc lại quần áo bước ra khỏi phòng tắm.