Đại điện lúc này không khí cực kỳ náo nhiệt, tràn ngập tiếng nói chuyện của nam nhân cùng tiếng nô đùa của đám oanh oanh yến yến.
Ngụy Vương ngồi ngay ngắn chính giữa ngai vàng, tự mình chủ trì yến tiệc tiếp đãi người từ phía Nguyệt quốc tới. Hai bên trái phải là hoàng hậu cùng quý phi. Cả hai người bọn họ trang phục đều cực kỳ hoa lệ, phô trương vẻ đẹp không chịu thua kém nhau.
Bên trái đại điện là Tĩnh Vương dẫn đầu đoàn sứ thần Nguyệt quốc, phía bên phải là mấy vị trọng thần trong triều, còn có cả mấy cô công chúa trên mười lăm tuổi cũng có mặt. Ánh mắt của mấy người sau khi nhìn về phía Tĩnh Vương tức khắc đều trở nên ửng hồng.
Lãnh Cơ Uyển đôi mắt khẽ động, chậm rãi bước theo Sở Tiêu, lúc bước qua cánh cửa đại điện, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn vẻ xa hoa rực rỡ trước mặt trong lòng có hơi thấp thỏm, không hiểu sao từ khi đặt chân đến hoàng cung nàng lại cảm thấy bất an.
Cửa điện mở ra, trong khoảnh khắc, ánh sáng rực rỡ hào nhoáng của khung cảnh bên trong cùng tiếng đàn, tiếng ca múa tràn ngập bầu không khí, theo tiếng thông báo của thái giám vang lên, tất cả thanh âm trong đại điện đều ngưng bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Sở Tiêu cùng Lãnh Cơ Uyển.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lãnh Cơ Uyển khẽ ổn định tâm trạng, chậm rãi bước về phía trước.
Trông thấy thiếu nữ bạch y đi vào, đám người bất giác ngây người vì kinh ngạc, nàng quá đẹp, đẹp đến cảm giác không giống thực tại. Theo từng bước chân vạt áo khẽ lay động, trông cực kỳ thanh nhã tự nhiên, lại có vẻ siêu phàm thoát tục hệt như một vị tiên tử lạc vào trần gian, tùy thời có thể biến mất.
Bên trong đại điện một mảnh tĩnh lặng, không còn có nửa điểm âm thanh.
Thật giống như hết thảy vào giờ phút này thời gian đã ngừng lại.
Lãnh Cơ Uyển chớp nhẹ hàng mi, học theo bộ dáng của Sở Tiêu, chậm rãi cúi người hành lễ, ống tay áo phất nhẹ: “Tham kiếm hoàng thượng, tham kiếm hoàng hậu cùng quý phi.”
Từ lúc tiến vào đại điện cho tới lúc thỉnh an hoàng thượng, Lãnh Cơ Uyển cũng không hề ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn xung quanh nhưng nàng có cảm giác có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, khiến cho nàng không được thoải mái. Cùng lúc đó, một cảm giác xa lạ nảy sinh trong lòng khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an.
Nàng hơi ngẩng đầu lên một chút, vô thức nhìn về phía trên đại điện, nhưng lại chuẩn xác nhìn thẳng về phía cặp mắt như cười như không kia.
Đó là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ. Ngũ quan tinh tế như đao tước, đôi mắt sắc bén tựa chim ưng, hàng lông mày toát lên vẻ cuồng ngạo, đôi môi mỏng khẽ mím lại, từng đường nét trên khuôn mặt không có chút vẻ nhu hòa mà lạnh lẽo đến khiếp người. Trong ánh mắt còn mang theo một tia ngạc nhiên, một chút tán thưởng, lại có vài phần hứng thú cùng dục vọng không hề che giấu.
Nhưng để cho Lãnh Cơ Uyển cảm thấy kinh sợ, người này không phải là nam nhân hôm trước sao!
Hắn vậy mà lại xuất hiện ở đây, hơn nữa dường như thân phận còn vô cùng tôn quý.
“Hoàng thượng, vị cô nương này là ai?” Hoàng hậu nhìn xem nữ tử tuyệt diễm trước mặt, có hơi ghen ghét thấp giọng hỏi.
Ngụy Vương lúc này còn chưa phục hồi tinh thần, nghe thấy hoàng hậu, yết hầu khẽ động, chậm rãi nói: “Mọi người ở đây có lẽ ai cũng biết Lãnh tướng, vị cô nương này chính là Lãnh Cơ Nguyệt bào muội song sinh của hắn, không lâu trước Sở đại tướng đã thu nàng làm nhị đệ tử.”
Nói xong, Ngụy Vương hướng mắt về phía Lãnh Cơ Uyển, trong mắt tràn ngập lửa nóng, hắn biết dáng dấp của nàng rất xinh đẹp, nhưng xem ra bản thân mình còn đánh giá thấp, chỉ riêng bộ dáng này đã đầy đủ khiến hắn phải động tâm.
Đám người dưới đài nghe vậy, sắc mặt liên tục biến đổi, trong lòng đều có suy nghĩ của riêng mình.
Tuy nhiên thần sắc Lãnh Cơ Uyển và Sở Tiêu lại không hề dễ nhìn.
Sở Tiêu siết chặt tay, trong miệng cảm thấy đắng chát, hắn không phải hạng người ngu muội, ý định của Ngụy Vương làm sao có thể không đoán ra được một, hai. Nước đi này của Ngụy Vương quả thật vô cùng lợi hại, không chỉ áp chế được hắn mà còn có thể khống chế được một vị tướng tài.
Chỉ là không nghĩ đến Ngụy Vương đã sớm chuẩn bị, ngay cả thân phận cũng được an bài.
“Lãnh cô nương, vị này là Tĩnh Vương. Tĩnh Vương nghe nói Lãnh tướng phong thái hơn người nên vô cùng kính ngưỡng, đáng tiếc hôm nay hắn không có mặt, nếu không yến tiệc này nhất định càng thêm náo nhiệt.” Ngụy Vương nhàn nhạt nói, trông thấy ánh mắt Tĩnh Vương một mực rơi trên người Lãnh Cơ Uyển, sắc mặt có chút khó coi.
Dù sao hắn đã nhận định nàng là nữ nhân của mình, lúc này có một nam nhân khác nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực, tâm tình hiển nhiên không hề dễ chịu.
Lãnh Cơ Uyển mím môi, cố gắng đè nén một mảnh rối loạn trong lòng, ánh mắt hướng thẳng về phía An Tử Phong.
“Dân nữ Lãnh Cơ Nguyệt xin ra mắt Tĩnh Vương, nếu biết vương gia ngưỡng mộ đường huynh, hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Ngụy Vương đã an bài thân phận cho nàng, nàng làm sao không dám nghe theo, trước mắt chỉ có thể chấp nhận, chuyện về sau từ từ tính cũng không muộn.