Editor: Ngạn Tịnh.
“Cố ca ca, cuối tuần này em có một buổi kiểm tra lâm sàng, em muốn xin nghỉ...”
Lục Nhất Lan không chút để ý bắt đầu nói về sự vụng về của mình với Cố Mặc Trình, “Hôm nay chính là phải bắt chước cầm dao giải phẫu, cả lớp đều làm khá tốt, chỉ có một mình em tay vẫn luôn run.”
“Cố ca ca, nếu em rớt môn anh sẽ đi họp phụ huynh giúp em không?”
Người đàn ông nghe cô lải nhải, nói xong bộ mặt còn rất kinh hoàng, không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên cảm giác có vài phần ấm áp, Cố Mặc Trình khựng một lát, nói, “Anh tin tưởng em.”
Nghe được anh an ủi, vẻ mặt Lục Nhất Lan đầy kinh ngạc, “Cố ca ca, anh vẫn là lần đầu tiên an ủi em đó.”
“Bây giờ anh có tin tưởng.”
Nhìn bộ dáng cô nghiêm túc như thế, trong lòng Cố Mặc Trình có chút kinh ngạc, chỉ là... Một câu nói mà thôi.
Đêm, Lục Nhất Lan xé rớt một tấm giấy nhớ đầu tiên dán trên bàn, nhiệm vụ bước đầu tiên tiếp cận Cố Mặc Trình, lấy được chút hảo cảm đã hoàn thành.
Ánh mắt chuyển sang tờ giấy nhớ thứ hai.
Bởi vì có sự tham gia của cô, trước mắt cốt truyện nhanh đã xảy ra thay đổi rất lớn, chỉ là cốt truyện chính vẫn còn đó. Ba ngày sau, Cố Mặc Trình sẽ đi tham gia một bữa tiệc thương nghiệp.
Trong tiểu thuyết, anh chính là ở nơi đó lại gặp mặt Giang Thiển Ái, rồi mới từng bước bắt đầu tương ái tương sát.
Đoạn này, cần phải sửa.
Trước khi ra cửa, Lục Nhất Lan tươi cười hoạt bát như ánh mặt trời chào hỏi với Cố Mặc Trình, cửa vừa đóng lại, cô liền thu hồi tất cả tươi cười.
Một đường đến đại học A, Lục Nhất Lan đối với bài học chuyên ngành kia vẫn là ở trình độ cái biết cái không, đặc biệt là khóa học chiều nay thế nhưng chính là giải phẫu ếch xanh, tay cầm dao của cô còn có run, rơi vào đường cùng, Lục Nhất Lan trốn học.
Vườn trường đại học A hoàn cảnh đặc biệt tốt, đi dạo ở trong rừng nhỏ, tay Lục Nhất Lan đong đưa. Cô đang nhàn nhã, bỗng nhiên, có người vỗ một phát vào lưng cô.
Lục Nhất Lan cả kinh, lập tức nhảy dựng lên, “Ai?”
“Ha ha ha...”
“...”
Lục Nhất Lan liền xoay người, liền thấy sau lưng là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng.
“Hắc, cô ở nơi này làm gì vậy?” Mảnh Ảnh giơ tay, “Một mình, cô đơn, cô gái trẻ thất tình sao?”
Nhìn thiếu niên chiều còn chả bằng mình miệng lưỡi lại như ông cụ non, Lục Nhất Lan trực tiếp trợn trắng mắt, “Cậu mới thất tình!”
“Ây da, cũng phải, cô hẳn vẫn còn là chó độc thân, không có tình mà mất.”
“...”
Lục Nhất Lan lười quản cậu ta, liền trực tiếp xoay người chuẩn bị đi về phía trước. Mạnh Ảnh thấy cô phải đi, liền ai ui hai tiếng, “Học tỷ, học tỷ! Cùng nhau trốn học cũng là duyên phận đó, tất cả mọi người đều là người cô đơn, cô đừng đi mà!”
“Xùy.” Nghe lời cậu ta, Lục Nhất Lan nhịn không được phì cười, “Cùng nhau trốn học cũng coi như duyên phận?”
“Đương nhiên!” lúc Mạnh Ảnh cười đều lộ ra răng anh đáng yêu, “Đại học A có đến một vạn năm ngàn bảy trăm người, có một vạn năm ngàn sáu trăm chín mươi chín tỷ lệ phần trăm, chúng ta mới có thể gặp gỡ, còn không gọi là duyên phận sao?”
Bị nụ cười sang sảng của Mạnh Ảnh cảm nhiễm, khói mù trong lòng Lục Nhất Lan cũng tan đi, “Cậu nói rất đúng.”
“Vậy ~ chị gái nhỏ, đã có duyên như vậy, tôi mời cô đến cửa hàng bên trường uống trà sữa đi!”
“Được nha.”
Gió nhẹ thoáng đãng, Mạnh Ảnh mang Lục Nhất Lan lập tức chạy qua bên cổng trường.
Sau đó, Lục Nhất Lan mới biết được, cái người mang mặt con nít, một tiếng lại một tiếng chị gái ngọt ngào, giả vờ đáng yêu kia tên là Mạnh Ảnh, là học sinh năm ba hệ tâm lý đại học A, năm nay đúng 20, hoàn toàn chính là... Đại ca.
Cuộc sống tuy rằng không chỉ có cẩu thả, nhưng cũng có nhẹ nhàng cùng tương lai.
Đương nhiên, còn có một chút thông minh nhỏ và tính kế nhỏ sau mùa xuân.