Editor: Ngạn Tịnh.
Lục Nhất Lan còn đang chạy vội, cô không dám dừng lại.
Trước kia lúc sửa sang lại tư liệu của Trình Tư Tư cô đã xem qua, những phần tử khủng bố kia trước giờ đều một bộ, giết sạch người nơi này, rồi mới bắt đầu phóng xa mảnh đất xung quanh, những nơi đi qua...
Sẽ không để lại một người sống.
Nhảy qua một ngõ nhỏ, bỗng nhiên nghe được có người kêu cô.
“Trình Tư Tư.”
Giọng nói rất vững chắc, trầm ấm làm người có cảm giác an toàn. Lục Nhất Lan đang chạy cực nhanh bỗng dừng lại, xoay người.
Trên mặt người đàn ông kia bôi vệt sáng, dựa sát tường, trong tay cầm một khẩu súng, “Cô từ đâu tới đây?”
“Thủ trưởng!”
Trái tim căng thẳng lập tức thả lỏng, Diệp Hàn An là chiến thần của Hoa quốc, thần thoại bất bại, là người có giá trị vũ lực cao nhất trong quyển sách này.
Lục Nhất Lan đi tới trước mặt anh, “Chỗ của phóng viên chiến địa, có địch tập kích.”
Sau khi Diệp Hàn An nghe xong nhăn mày lại, xoay người thì thầm với người đằng sau hai câu.
Lúc sau, Lục Nhất Lan chạy cùng đoàn đội kia. Diệp Hàn An đứng bên người cô, dò hỏi tình huống.
“Biết đặc thù của đội viên, số lượng, cùng tình huống vũ lực không?”
“Quần áo màu lam, số lượng... Tầm 40 người, tôi thấy sáu cây súng máy, mấy loại súng khác tôi không biết.”
Nghe cô miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, Diệp Hàn An sửng sốt một chút, mang theo gương mặt đầy vệt sáng có chút tán thưởng với Lục Nhất Lan, “Miêu tả loại súng ống cô không quen biết đi”
“Họng súng rất dài, băng đạn lại cực ngắn.”
Những người đó đi vội vàng, cô cũng khẩn trương, nhìn cũng không rõ ràng.
“Ừm, tôi biết rồi.”
Qủa nhiên, chỗ của phóng viên chiến địa đã nổi lên khói thuốc súng, trước khi đi vào, trong tay Lục Nhất Lan bị nhét một khẩu súng.
“Cô ở lại nơi này rất nguy hiểm, sau khi đi vào phải theo sát tôi, súng cho cô, biết bắn chứ?”
“Biết.”
Tư thế Diệp Hàn An nhảy vào hiện trường cực kỳ đẹp trai, Lục Nhất Lan không biết hình dung thế nào, chỉ cảm thấy----
Đó chính là một anh hùng cái thế trong cảm nhận của cô.
Nếu người anh hùng cái thế này không lôi kéo cô, cô sẽ càng thích hơn một chút.
Nhảy vào liền đối diện họng súng, cô bị Diệp Hàn An xoay người chê lại, sau vài tiếng súng, tiếng thịt người ngã xuống truyền đến.
Muùi máu tươi cùng mùi thuốc súng xen lẫn với nhau, rất khó ngửi.
“Thủ trưởng...”
“Đừng nói chuyện, tôi phân tâm, cô sẽ chết.”
Lục Nhất Lan: “...”
Đội ngũ người Hoa sang bên này nghĩ cách cứu viện cũng không nhiều, hơn nữa Diệp Hàn An có thể có hai mươi người, tất cả mọi người đều là hai người một đội, chỉ có Diệp Hàn An là một mình, lại mang theo cô.
“Cô nhớ kỹ, tôi giết mấy người.”
“Ừm.”
Hai người rất ăn ý lẫn nhau, Diệp Hàn An giết người, Lục Nhất Lan nhỏ giọng đếm, có một lần đặc biệt mạo hiểm, viên đạn đồng thời lướt qua cánh tay Diệp Hàn An và gương mặt của Lục Nhất Lan.
Trong nháy mắt viên đạn lướt qua kia, Lục Nhất Lan có chút ngây ngốc.
“Không sao chứ?”
“Không sao.”
Dọn xong lầu một, lầu hai đang bổ sung, có người từ tầng năm xuống, rất nhanh, tất cả phần tử khủng bố đều tập trung ở lầu ba.
“Mấy người không sợ bọn họ có bom sao?”
“Sẽ không, đảng trái khống chế tốt, cô yên tâm.” Người đàn ông giống như gia trưởng sờ sờ trán của cô, “Tôi mang cô vào, tất nhiên... Mang cô ra ngoài.”
Khi nói chuyện, lại nả một phát súng.
“Người mười hai.”
“Ừm, sắp kết thúc rồi.”
Cuối cùng, tất cả người mặc áo lam đều bị buộc trong một căn phòng nhỏ ở lầu ba, bọn họ có con tin, hai bên giằng co ở cửa, nửa vời.
Diệp Hàn An giơ tay, chung quanh an tĩnh lại.
“Giao con tin ra.”
“Các người lui ra ngoài, chúng ta tất nhiên sẽ thả con tin.”
Lục Nhất Lan thấy trường hợp như vậy trên báo rất nhiều lần, mỗi lần kẻ bắt cóc nói vậy... Cơ hồ đều sẽ chết.