Editor: Ngạn Tịnh.
Cường Tử cười cười, không nói chuyện.
Rất nhanh liền đến trường, Cường Tử dừng vững xe rồi mới để Lục Nhất lan xuống, cô có thể cảm giác được, đây là một người rất tinh tế.
“Cảm ơn anh nha.”
“Vậy Tiểu Tiểu, anh đi trước đây.”
“Hẹn gặp lại anh Cường Tử.” Lục Nhất Lan vẫy vẫy tay, thật sự, người thoải mái như vậy nên nhiều thêm vài người, cuộc sống sẽ xinh đẹp hơn rất nhiều.
Lúc này, đúng lúc Tần Thanh đang đậu xe.
Tần Thanh mặc một bộ quần áo màu trắng, ba lô vác nghiêng một vai, rất có cảm giác, ánh mắt anh hơi hơi híp lại nhìn Cường Tử đi xa.
Trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt Tần Thanh cực kỳ thối xoay người đi.
À, bộ dáng tươi cười vẫy tay với người khác lúc nãy của Tô Tiểu Tiểu rất tươi đẹp rất ấm áp.
Đến phòng học, chưa có bao nhiêu người tới, Lục Nhất Lan đi một hồi, mới cảm giác đầu gối dường như có chút đau.
“Có ai tới giúp tớ một chút với.”
Ngoài cửa bỗng nhiên có người gọi hỗ trợ, sau khi Tần Thanh nghe thấy giọng nói kia liền theo bản năng đứng lên, anh dừng một chút, liền bước ra cửa.
Mấy người còn lại trong lớp học cảm giác rất kỳ quái, ngày thường Tần Thanh khá là lãnh đạm nha, nếu không phỉa đã xảy ra chuyện quan trọng gì thì anh rất ít khi ra mặt, hôm nay vậy mà! Cảm giác có chút kỳ quái nha.
Ra cửa, lúc Tần Thanh thấy Lục Nhất Lan liền ngây ngẩn cả người.
“Cậu xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Nhất Lan nhe răng trợn mắt một chút, rồi mới có chút yếu ớt nói, “Lúc từ nhà cậu trở về có té ngã một cái, dường như có chút nghiêm trọng.”
Bộ dáng rất nghiêm trọng, bởi vì đi lại một đoạn thời gian khá dài, lớp vẩy màu nau dường như có chút nứt ra, có một ít tơ máu lộ ra ngoài.
Tần Thanh nhíu mày, “Vào thôi.”
Anh trực tiếp duỗi tay nắm lấy eo Lục Nhất Lan, Lục Nhất Lan cảm giác trọng lượng thân thể dường như giảm bớt rất nhiều, đi đường cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hai người thân mật bước vào phòng, mấy người trong phòng kia đều ngưỡng cổ hóng hóng hớt, chờ sau khi nhìn thấy vết thương trên người Lục Nhất Lan, lại có chút hiểu rõ.
Bộ dáng bị thương rất nghiêm trọng.
Lục Nhất Lan tới vị trí của mình, Tần Thanh giúp cô cởi ba lô ra, “Không có chuyện gì chứ?”
“Tớ không sao.”
Tần Thanh vừa mới xoay người, liền phát hiện góc áo của mình bị Lục Nhất Lan nắm lấy, anh nhíu mày, “Hửm?”
“Hai ngày trước điện thoại di động của tớ bị mẹ tịch thu, hôm nay mới về lại tay tớ, không phải là cố ý không trả lời tin nhắn đâu, tớ không tức giận.”
Khói mù trong lòng bỗng nhiên trong nháy mắt liền bởi vì câu nói này mà tan biến sạch, Tần Thanh à một tiếng, khóe miệng hơi cong lên một chút, “Tớ biết rồi.”
Lục tục có mấy người tới hỏi thăm Lục Nhất Lan, cô đều cười cười, rồi mới nói, “Không có mắt, té sml một cái thôi.”
“Vậy phải cẩn thận một chút.”
“Lần sau sẽ cẩn thận.”
...
Tiết tự học cuối tuần này, giáo viên cũng tới, là cô giáo tiếng Anh, biệt hiệu của vị giáo viên thích gọi học sinh theo số lên trả lời này là Diệt Tuyệt sư thái, tính tình táo bạo không dễ chọc.
“Số 41 Tô Tiểu Tiểu lên bảng trả lời.”
Lục Nhất Lan sửng sốt, cô nhấc tay, “Cô ơi----“
“Không biết làm?”
Trước kia thanh danh của Tô Tiểu Tiểu ở chỗ Diệt Tuyệt sư thái khá là tồi tệ, thành tích không tệ, nhưng lại thường xuyên không trả lời cây hỏi, cũng không đứng lên, mặc kệ hỏi cái gì, đều là mặt đỏ, mặt đỏ, lại mặt đỏ.
“Không phải, em biết.” Tôn nghiêm bị khiêu khích, cô quyết định phải chiến thắng xinh đẹp trở về.
Cô vừa đứng lên, Tần Thanh cũng đứng lên.
“Thưa cô.”
Diệt Tuyệt sư thái nhìn anh.
Tần Thanh là học thần trong lòng tất cả giáo viên, học thần chân chính, vĩnh viễn luôn xếp hạng nhất cũng thôi, cái gì cũng biết, lớn lên lại đẹp trai, đối xử với người khác lễ phép, tuy rằng cao lãnh một chút, nhưng giáo viên cảm thấy... Ừm, thiên tài đều có một chút đam mê nhỏ mà, bình thường.
“Bạn học Tô Tiểu Tiểu bởi vì ngoài ý muốn té ngã một cái, vết thương trên chân khá nghiêm trọng, có lẽ khoông thể lên bảng trả lời được.”
Một mảnh lặng ngắt như tờ.
Cô giáo cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, miệng vết thương kia, đích xác là khá lớn, cũng có chút nhìn ghê người.