Editor: Ngạn Tịnh.
Đương nhiên, chuyện này cũng không làm Lục Nhất Lan rối rắm nhiều.
Đèn dần dần sáng lên, ban đêm, mưa nhỏ lại.
Hoắc Nịnh nhanh chóng cởi áo khoác của mình, trực tiếp giơ áo khoác lên che, chạy vào làn mưa.
"Bé câm, tới đây nào ~"
"Áo khoác không dày, rất nhanh là sẽ ướt, em còn đứng ở đó làm gì?"
Hoắc Nịnh thấy trên mặt cô hình như còn có thần sắc thương hại, thả nhẹ ngữ khí, "Sao nào, còn đang rối rắm chuyện vừa rồi à, anh nói giỡn với em thôi! Một người rộng rãi như anh..."
Không chờ Hoắc Nịnh nói xong, Lục Nhất Lan đã chạy tới dưới áo khoác của cậu.
Hai người liếc nhau, sau đó chạy vội trong làn mưa.
Ngẫu nhiên sẽ có vài giọt mưa rớt trên mặt, Hoắc Nịnh hỏi, "Lạnh không?"
Lục Nhất Lan lắc đầu.
Lạnh chính là cậu mới đúng.
Cuối thu, bắt đầu vào mùa đông, nước mưa như vậy, nhiệt độ giống như băng vậy.
Nhưng thiếu niên trước mặt, chỉ mặt một cái áo sơ mi, lại còn ướt một nửa, cảnh tượng như vậy, vẻ mặt cậu còn rất thong dong.
Không biết nên nói cái gì thì tốt.
Sau khi trở lại bệnh viện, hai người bị hộ sĩ mắng, nhưng bởi vì không xảy ra chuyện gì, gia trưởng Hoắc Nịnh không quản chuyện này, gia trưởng Lục Nhất Lan đang chủ trì lễ tang, cũng không đến được, chuyện này bị cho qua.
Dường như cái gì cũng không thay đổi.
Nhưng Lục Nhất Lan biết, có thay đổi.
Ít nhất, Hoắc Nịnh không bao giờ gọi cô là búp bê Tây Dương nữa, cậu thân thiết gọi cô, bé câm.
Ít nhất, trên mặt Hoắc Nịnh, đã không còn loại ánh mắt âm ngoan kia nữa.
Cậu vui vẻ, vui sướng,
Sáng sớm một ngày nào đó, Lục Nhất Lan mới từ phòng vệ sinh rửa mặt đi ra, liền thấy Hoắc Nịnh hấp tấp cầm một cây đồ chơi bằng đường, chạy vọt vào.
Một con chuột.
Rất nhỏ.
"Bé câm, em rửa mặt chưa? Rửa rồi, vậy nhanh ăn đường đi!"
Lục Nhất Lan không từ chối, cầm đồ chơi bằng đường, liền gặm một ngụm, sau khi gặm xong, cô giơ tay lên ý bảo, Hoắc Nịnh cũng rất ăn ý, ở trên đó cắn một ngụm.
"Thật ngọt ~"
Vừa ăn đường, Hoắc Nịnh vừa nói, "Hôm nay ở trên quảng trường, anh thấy một dàn nhạc lưu lạc."
Lục Nhất Lan sửng sốt một chút.
Giọng nói tràn ngập khát khao, cô chưa từng nghe thấy, Hoắc Nịnh dùng loại ngữ khí này nói chuyện.
Ngước mắt, trong mắt thiếu niên, mang theo ánh sáng lấp lánh, ánh sáng rạng rỡ.
"Từ nhỏ, anh đã muốn trở thành một ca sĩ, đặc biệt thích, luôn cảm thấy có thể đứng trên sân khấu, có thể được vạn người chú nhìn, rất vinh quanh, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền."
"Được rất nhiều người hoan nghênh, được rất nhiều người thích..."
Cậu nói rất nhiều, chuyện về ca sĩ, cũng nói hồi ức rất lâu trước kia.
Nhưng là rất nhanh, cậu ngây ngẩn cả người.
Bởi vì không có quá khứ, bây giờ Hoắc Nịnh cần phải đối mặt, là tương lai.
"Chỉ là tình huống bây giờ của anh, dường như không còn khả năng rồi." Lục Nhất Lan còn chưa kịp mở miệng an ủi Hoắc Nịnh, chính cậu đã nở nụ cười trước, "Thật ra như vậy cũng tốt, anh có thể đổi một mộng tưởng."
"Anh phải có một mộng tưởng mới."
"Anh muốn kiếm rất rất nhiều tiền."
Rất nhiều rất nhiều tiền.
Một số tiền đủ để thay đổi quyền thế, thay đổi vận mệnh, thay đổi mọi người.
Tiền có thể chinh phục mọi người.
Lục Nhất Lan nghĩ, thế sự chính là kỳ diệu như vậy, nếu Hoắc Nịnh không bị điếc, có lẽ sẽ không trở thành đá quý Đông Phương, mà trở thành... Ca sĩ Đông Phương.
"Bé câm, mộng tưởng của em là gì?"
Mộng tưởng?
Nguyên chủ...
Mộng tưởng của nguyên chủ, là trở thành một dương cầm gia.
Lục Nhất Lan nhấp môi, ở trên bảng nhỏ viết ba chữ, dương cầm gia.
"Phụt."
Thiếu niên nở nụ cười, "Thật trùng hợp, một ca sĩ nghe không được, một dương cầm gia không nói chuyện được, chúng ta... Thật là có duyên mà."
Giọng nói của cậu rất nhẹ.
Không bao lâu, Hoắc Nịnh nói, "Anh rất thích em."