Editor: Ngạn Tịnh.
Tần Thanh đi tìm bà Tần.
Bà Tần hết sức vui mừng, “Thì ra còn có chuyện con không làm được nha.”
“Có, công nhận.” Tần Thanh thật sự nghiêm túc, “Con không thể sinh con.”
Nụ cười của bà Tần cứng đờ, bà ừ một tiếng, “Con như thế thật sự chẳng thú vị gì cả.”
Những lời này đúng lúc chọc tới điểm đau của Tần Thanh, tuy rằng móng tay của bà Tần khá dài, nhưng cởi cũng không dễ dàng.
Bà cởi, Tần Thanh ở bên cạnh hỏi.
“Mẹ, con xem một quyển sách, có một tình tiết con thấy rất khó hiểu, có thể hỏi mẹ không?”
“Con hỏi đi, tình tiết gì đấy?”
Anh nghiêm trang, “Một người đàn ông tiễn một cô gái ra cửa, cô gái nói muốn đi, lại rất lâu cũng không động đậy, người đàn ông vốn dĩ muốn hỏi có phải cô gái còn có chuyện gì hay không, nhưng lúc nói ra lại thành hỏi không phải cô ấy muốn đi sao, nếu mẹ là cô gái ấy, mẹ sẽ nghĩ thế nào?”
“À.”
Bà Tần đại khái biết được đây là chuyện vừa xảy ra giữa hai người, bà mỉm cười, trong đầu lại nghĩ tới Lục Nhất Lan.
“Nếu mẹ là cô gái kia, thì mẹ sẽ đánh chết tên đàn ông đó, loại người gì vậy, ước gì mẹ cút nhanh nhanh đi sao?”
Tần Thanh nhíu mày một chút, “Con biết rồi.”
“A ha, mở ra rồi.”
Bà Tần còn muốn nhìn một chút xem bên trong là cái gì, đã bị Tần Thanh đoạt đồ đi rồi, “Mẹ nên cho con một chút không gian riêng tư.”
“Được rồi, con cút đi.”
“Con đi đây.”
Trong phòng của mình, Tần Thanh mở hộp ra, anh hơi giật mình, bên trong có một quyển sách.
Thơ của Nạp Lan Tính Đức, không xem là đặc biệt mới lạ, mở ra, lật mấy trang, bỗng nhiên anh cảm thấy tim đập có chút nhanh.
Lướt xuống, anh thấy một câu được đánh dấu bằng bút lông màu đỏ.
“Nếu tình cảm đôi ta vĩnh viễn trường tồn, vậy cần gì sớm sớm chiều chiều gặp nhau.”
Phía dưới còn có lời phê của cô, nếu yêu Tần Thanh dài lâu, há lại sợ lãnh đạm sớm sớm chiều chiều.
Yêu Tần Thanh.
Không sợ mất bao lâu, chỉ sợ không đến được.
...
Lục Nhất Lan cảm thấy bản thân có chút xui xẻo, sao đi đến chỗ nào cũng có thể ngã sml như vậy được! Cô xoa xoa mông bị dập có chút đau, khập khiễng đỡ xe về nhà.
“Tiểu Tiểu, con làm sao vậy?”
“Mẹ, con không sao, chỉ là té ngã một cái.”
Một lần ngã này cũng rất thảm, quần rách một lỗ, có máu chảy ra bên ngoài, trên tay cũng xướt một mảng da, nhìn qua rất chật vật.
Mẹ Tô vừa thấy, liền luống cuống, “Thế mà bảo không sao, con nhanh cất sách vở đi, mẹ đưa con đi bệnh viện xem.”
Tuy Lục Nhất Lan rất không muốn, nhưng vẫn là bị lôi đi sát trùng.
Cồn đổ lên vết thương đau đớn đến mức cô suýt quên đêm nay là đêm nào cmnl, chạng vang mới về đến nhà, có chút kiệt sức.
“Lần sau cẩn thận một chút.”
“Con biết rồi mẹ, mẹ yên tâm đi, lần sau con sẽ đặc biệt đặc biệt cẩn thận, sẽ không lại để xảy ra chút vấn đề nào.”
Mẹ Tô đi gọt trái cây, Lục Nhất Lan thở dài, rất lâu rồi mới được người khác quan tâm như vậy, có chút không quen.
Lấy di động ra, có ba tin nhắn chưa đọc.
Một tin là bà Tần biểu đạt lòng biết ơn với cô, Lục Nhất Lan cũng chỉ cười cho qua. Xem ra Tần Thanh ở trong lòng bà Tần chính là đại biểu cho tính cách trầm mặc ít lời điển hình nha.
Hai tin kia đều là Tần Thanh gửi đến.
“Hôm nay rất xin lỗi, ăn nói quá vụng về. by- Tần Thanh.”
“Cảm ơn món quà của cậu, tớ rất thích. By- Tần Thanh.”
Lục Nhất Lan nheo mắt lại, rất thích quà sao? Ây da, vậy anh đã mở hộp ra xem chưa vậy, nếu mở rồi, vậy những lời này có phải là ngầm chấp nhận lời tỏ tình của mình không?
Cô vừa muốn bấm trả lờ, mẹ Tô liền rống lên như Sư tử Hà Đông, “Tô Tiểu Tiểu, con ngứa da đúng không? Bây giờ còn chơi điện thoại?”
Lục Nhất Lan run tay một cái, liền làm rớt điện thoại đến văng cả pin.
“...”