Editor: Ngạn Tịnh.
Quân Tử Ngọc thường xuyên xuất cung nhìn Lục Nhất Lan, nhưng bởi vì thời gian đều là đêm tối, cho nên...
Lục Nhất Lan cũng không biết chuyện này, vẫn như cũ mỗi ngày đều rất vui sướng đọc sách ngủ trong Vương phủ, ngẫu nhiên còn sẽ đi ra ngoài dạo một vòng, một chút cũng không nóng nảy.
Trong cung, Quân Tử Ngọc cũng rất nhanh chóng lật đổ Ngũ hoàng tử, nhưng ngại bên kia còn chưa diệt tuyệt, cho nên hắn vẫn để lại Quân Tử An một hơi.
Hôm nay vẫn giống như những ngày bình thường, chỉ khác biệt duy nhất là, trên bầu trời rơi xuống mấy hạt bông tuyết li ti.
Ban đêm đặc biệt lạnh, nhưng Quân Tử Ngọc vẫn xuất cung.
Hơi thở phà ra không trung dường như cũng muốn biến thành băng, lúc đến, Quân Tử Ngọc phát hiện bản thân tới sớm, ngày thường đều là sau giờ Tý, hôm nay sớm hơn hai canh giờ, trong phòng vẫn còn sáng đèn, hắn cũng không đi xuống.
Người luyện võ ngũ cảm đều rất tốt, làm một cao thủ võ lâm, thính giác của Quân Tử Ngọc cực tốt, cho nên sau khi nghe thấy tiếng nước róc rách phía dưới, hắn thật đúng là cứ như thế... Mặt đỏ.
Ca ca đang tắm rửa.
Đại não phản hồi tin tức này cho hắn, hắn bỗng nhiên không biết muốn nói cái gì.
Tắm rửa à.
Tắm rửa đó.
Hình ảnh trong đầu càng ngày càng 18+, Quân Tử Ngọc kịp thời phanh lại.
Đều là nam nhân, vì sao... Hắn lại tò mò thân thể ca ca đến vậy.
Quân Tử Ngọc muốn vạch một mảnh ngói ra nhìn xem cảnh tượng phía dưới, lại có cảm giác như vậy dường như không tốt lắm, nhưng là----
Nam nhân ghé vào phía trên, tay chân nhẹ nhàng dịch ra hai mảnh ngói, động tác của hắn rất cẩn thận, sợ từ phía trên rớt xuống một chút bông tuyết, quấy nhiễu người đang tắm rửa.
Bên trong hơi nóng mịt mờ, ngay từ đầu, Quân Tử Ngọc chẳng thấy rõ gì cả.
Nhưng là, người bên dưới tắm lâu rồi cũng sẽ xong, cũng sẽ phải đi ra thùng tắm nha.
Hắn nhìn một hồi lâu, đến lúc cảm thấy đầu óc đều sung huyết, Lục Nhất Lan tắm rửa xong, cô có chút buồn ngủ bò ra khỏi thùng tắm, cầm lấy áo dài ở bên cạnh, nhẹ nhàng tròng lên người.
Bởi vì lược ở phía sau, cho nên cô một bên thắt nút, một bên xoay người.
Liếc mắt một cái.
Quân Tử Ngọc liền ngây người.
Sợ ngây người.
Sợ ngây người!
Vì sao, ngực ca ca, lại phồng lên.
Vì sao, ca ca với hắn, lại không giống nhau.
Vấn đề này, rất vi diệu, trong lòng Quân Tử Ngọc có chủ ý, nghĩ tới, nhưng là hắn liếm liếm môi, không dám nói.
Người phía dưới cũng không biết nhiều cong vòng như vậy, lau khô nước trên người, mặc xong quần áo gọi người bưng thùng ra xong, liền nằm lên giường.
Hôm nay, Quân Tử Ngọc không đi xuống.
Hắn bảo trì tư thế kia, nằm bò trên nóc nhà suốt một buổi tối.
Không dám động, cũng không có tâm tư động, một buổi tối, hắn đều đang tiêu hóa một màn vừa nhìn thấy kia.
Mặt bên cực kỳ đẹp.
Đường cong cực kỳ đẹp.
Chóp mũi có cảm giác ướt át, duỗi tay sờ một cái, màu máu nổi trên tuyết, rón ra rón rén đứng lên, hắn trở về hoàng cung.
Tin tức này quá lớn, hắn phải tìm một người tới xác nhận một chút...
Ừm, ví như Hoàng Hậu.
Hôm sau, Quân Tử Ngọc xin nghỉ thượng triều, đi chính cung.
“Mẫu hậu.” Trên mặt nam nhân còn mang theo vài phần nghiêm túc, “Nhi thần có việc muốn nói, vẫn xin mẫu hậu... Cho lui tất cả.”
“!”
Người đều đi hết, Hoàng Hậu hỏi, “Ngọc nhi, chuyện gì lại hoảng loạn như thế?”
“Mẫu hậu, con nhận được một tin tức.”
Sau khi nói chuyện Lục Nhất Lan là nữ tử với Hoàng Hậu một lần, Hoàng Hậu hoảng sợ một hồi, mới kể lại chuyện xưa.
“Lúc trước mẫu hậu suy thoái, dưới người cần có một hoàng tử, lúc đó hoàng huynh, không, là hoàng tỷ của con được sinh ra---”
“Con đã biết.” Quân Tử Ngọc gật gật đầu, “Con sẽ bảo vệ bí mật này.”