Bạch Vi Vi cảm thấy câu nói này, là câu nói dễ nghe nhất thứ hai mà cô được nghe.
Vậy câu đầu tiên là cái gì?
Đương nhiên là câu kia "Ngươi chỉ có mỹ mạo mà thôi, ngươi còn có cái gì" .
Thịnh Tư Vũ ăn hết mì, liền uống rượu, trong lòng của hắn phiền, nóng lòng phát tiết, loại lo nghỉ không thể nào giải quyết.
Bạch Vi Vi nhìn thấy hắn uống rượu, uống đến rất nóng lòng, đưa tay ngăn lại hắn, "Rượu không phải uống như thế, Hoàng Thượng."
Thịnh Tư Vũ động tác dừng lại, ngẩng đầu liền thấy nữ tử trước mắt dưới ánh đèn thanh tú, xinh đẹp, khả ái, cười nói.
Mà Bạch Vi Vi đã cúi đầu, ngậm lấy cái chén trong tay của hắn, Thịnh Tư Vũ hơi động lòng, tay đã thuận theo động tác của cô, đem rượu trong ly đổ vào trong miệng của cô.
Môi đỏ bừng hơi động một chút, rượu trong miệng đã nuốt xuống.
Thịnh Tư Vũ cảm thấy mình quả thực huyết dịch cả người đều muốn sôi trào lên.
Nàng sao có thể câu người như vậy?
Bạch Vi Vi lại rót một chén rượu, đưa cho Thịnh Tư Vũ, cũng rót cho mình một ly, tiếp lấy ôm lấy tay hắn, "Chúng ta tới uống rượu giao bôi.
Rượu giao bôi, là vợ chồng mới cưới trao đổi rượu lẫn nhau sau đó uống cạn.
Thanh âm hắn âm trầm, "Nàng biết đây là ý gì sao?"
Rượu giao bôi cũng có một tầng ý tứ khác, chính là ý tứ kết hôn.
Bạch Vi Vi thật không có nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là cảm thấy Thịnh Tư Vũ chán chường như vậy không thể chịu được.
Bây giờ hai người bọn họ là châu chấu trên một sợi dây, nếu Thịnh Ti Vũ đổ, cô đoán chừng mất độ thiện cảm, còn bị người loạn đao chém chết.
Thịnh Tư Vũ nhìn thấy nét mặt của cô, biết cô cũng không muốn nghĩ sâu như vậy, khả năng chỉ là để hắn vui vẻ mà thôi.
Tay hắn vừa dùng lực, liền cùng với cô uống rượu giao bôi, ánh mắt lại chấp nhất đến đáng sợ mà nhìn xem cô.
Bạch Vi Vi kỳ thật không thế nào biết uống rượu, sau khi uống rượu xong, bắt đầu mắt say lờ đờ mông lung.
Cô không có phòng bị, lại bị Thịnh Tư Vũ dỗ dành uống mấy chén rượu.
Đợi đến ý thức bắt đầu mơ hồ, mới cảnh giác đối với hệ thống nói: "Nếu như ta nói cái gì làm mất độ thiện cảm, nhớ kỹ nhắc nhở ta."
Hệ thống: "Yên tâm đi, ta sẽ nhắc nhở ngươi."
Bạch Vi Vi yên tâm, cô cố gắng muốn nhìn rõ ràng bộ dáng Thịnh Tư Vũ, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ.
Thịnh Tư Vũ là ai, một chút liền nhìn ra cô không có tửu lượng.
Cô lung la lung lay muốn đứng lên, đối với hắn lộ ra nụ cười đáng yêu.
"Hoàng Thượng, người sao vẫn luôn nhúng nhích a."
Thịnh Tư Vũ ngồi, bất đắc dĩ nhìn cô, "Trẫm không nhúc nhích."
Bạch Vi Vi mím môi, bá đạo đưa tay bắt hắn lại, "Ta nói không cho người người nhúng nhích, người liền không được phép nhúc nhích."
Thịnh Tư Vũ luôn luôn biết tính cách của cô tương đối tùy ý, chỉ là trong cung hoàn cảnh đặc biệt kiềm chế, dẫn đến cô ngay từ đầu tính cách rất nơm nớp lo sợ.
Mà uống say về sau, cô phảng phất liền khôi phục tính cách hướng ngoại của mình.
Thịnh Tư Vũ nhẹ nói: "Tính cách của nàng kỳ thật không thích hợp tiến cung, cũng không biết là ai đưa nàng vào."
Bạch Vi Vi lay động một chút liền ngồi vào trên đùi Thịnh Ti Vũ, đưa tay bưng lấy mặt của hắn, vẻ say chân thành nói: "Ai đưa ta tới, ta tự mình tới, đương nhiên là vì người a."
Cái gì thần thiếp hoàng thượng, Bạch Vi Vi đều nghĩ không ra, cô chỉ nhớ rõ độ thiện cảm mà thôi.
Thịnh Tư Vũ cứng đờ một chút, "Vì ta sao?"
Bạch Vi Vi giơ tay lên, tỉ mỉ miêu tả mặt mũi của hắn, "Ta còn nhớ rõ a, chúng ta một nhà ở cách nơi này đặc biệt xa, nơi đó nhiều năm bị ngoại tộc cướp bóc. Có một lần ta ra ngoài bị cướp, coi là chết chắc, kết quả một người mặc áo giáp, cưỡi hắc mã xuất hiện, đem ta cứu."