Editor: LoBe
Cv-er: Kỷ Kỷ
________________________
Sắc mặt Hàn Chính Vũ trở nên vô cùng thâm trầm, anh ta duỗi tay đẩy Bạch Vi Vi ra. Bạch Vi Vi đột nhiên bị đẩy, cả người ngã đụng vào xe đẩy ý tế ngay cạnh giường bệnh.
Độ trên xe đẩy lắc lư rồi đổ xuống đập vào lưng Bạch Vi Vi, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, Bạch Vi Vi hung hăng hút vào một hơi, chân bị thương càng thêm đau, còn cả phần eo bị đụng vào nữa.
Cho dù như vậy, Bạch Vi Vi vẫn gắt gao ôm ấy eo Hàn Chính Vũ không buông.
Bởi vì cô hiểu rằng, nếu chính mình không thành công, như vậy thì cô cũng đừng mơ tưởng hoàn thành nhiệm vụ.
Hàn Chính Vũ vốn dĩ muốn đẩy cô ra, nhưng vừa cúi đầu liền thấy vẻ mặt mờ mịt bất lực của Bạch Vi Vi, giống hệt một đứa trẻ làm việc sai, đôi mắt trong veo thuần khiết mà nhìn anh.
Mà cổ tay nàng, bị kim tiêm trên xe đẩy làm cho bị thương, máu chảy ra, khiến cho người khác cảm thấy ghê người.
Hàn Chính Vũ rốt cuộc cảm thấy không thích hợp, anh rất hiểu Bạch Vi Vi, cô là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, một vết thương nhỏ cũng không chịu nổi, sao có thể không có cảm giác đau như hiện tại được chứ.
"Cô biết tôi là ai không?" Hàn Chính Vũ đen mặt hỏi.
Bạch Vi Vi lời nói không rõ nhưng lại vô cùng kiên định mà nói: "Đương nhiên biết, ca ca là ca ca của Vi Vi."
Hàn Chính Vũ đột nhiên vứt tay Bạch Vi Vi ra, sau đó gọi to: "Bác sĩ."
Ngoài cửa, bác sĩ cùng y tá nơm nớp sợ hãi giờ phút này mới dám chạy vào, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng, băng bs lại vết thương cho Bạch Vi Vi.
"...... Nói cách khác, Bạch tiểu thư hẳn là não bộ bị chấn thương nghiêm trọng, làm cho máu bầm tích tụ, sau đó......"
Bác sĩ nói một hồi toàn những thuật ngữ chuyên ngành, Hàn Chính Vũ không kiên nhẫn nổi: "Nói trọng điểm."
Bác sĩ lập tức nói " Cô ấy mất trí nhớ, hơn nữa bởi vì mất trí nhớ ở mức nặng, làm cho tuổi tác thoái hóa, cụ thể thoái hóa nhiều hay ít, hẳn là còn phải kiểm tra tỉ mỉ lần nữa."
"Mất trí nhớ?" Hàn Chính Vũ quay đầu lại, lạnh nhạt mà nhìn Bạch Vi Vi.
Bạch Vi Vi dựa vào trên giường, ngón tay nắm chặt góc áo Hàn Chính Vũ, vẻ mặt đáng thương hề hề mà nức nở.
Cô ngẩng đầu bĩu môi, khóe mắt hàm chứa nước mắt, thanh âm mềm mại, "Ca ca, ca ca không cần Vi Vi sao?"
Hàn Chính Vũ đột nhiên cảm thấy đau đầu, nữ nhân này là Bạch Vi Vi?
Căn bản là là một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Hàn Chính Vũ lạnh mặt nói: "Buông tay."
Nữ nhân này chính là người hại chết mẹ hắn.
Hệ thống: 【Độ hảo cảm của nam chủ: -25. Nam chủ hận ngươi, như xuân phong thổi tới, ngàn vạn bông hoa lê nở rộ.】
Hận ý lại tăng năm điểm, chẳng phải c chỉ có khóc một chút thôi sao?
Bất quá nghĩ tới việc mình là kẻ thù giết mẹ của Hàn Chính Vũ, thì trong mắt hắn cô có hô hấp cũng sai.
Cho nên, cô càng khóc lớn lên, nước mắt và nước mũi tèm lem.
Bạch Vi Vi tưởng tượng đến nhiệm vụ không hoàn thành, sẽ chết oan uổng trong tay em gái cùng cha khác mẹ của mình, càng nghĩ càng khó chịu.
Càng khó chịu càng khóc đến rối tinh rối mù.
Cô khóc tới nỗi trời sụp đất nứt, khóc đến làm đứt từng khúc ruột gan.
Bạch Vi Vi gắt gao nắm Hàn Chính Vũ không bỏ, "Ca ca ngươi không cần Vi Vi, Vi Vi không muốn sống nữa."
Đây là chỉ số thông minh giảm sút - Bạch Vi Vi?
Hàn Chính Vũ sắc mặt từ đen chuyển trắng, chuyển xanh, cuối cùng con ngươi hằn lên tơ máu.
"Cút, tôi muốn cùng cô ly hôn."
Bác sĩ đúng lúc đâm thêm một dao, "Hàn tiên sinh, tình trạng Bạch tiểu thư hiện tại như vậy rồi, ngài không có cách ly hôn."
Thế giới này chính là quy định sau khi kết hôn không thể ly dị vợ hoặc chồng mình bị bệnh tâm thần.
May mắn là không thể ly hôn, bằng không Bạch Vi Vi xác định chắc chắn bản thân sẽ bị Hàn Chính Vũ đuổi đi.
Chân Bạch Vi Vi bị thương tương đối nhẹ, không cần nằm viện, cho nên cô đi theo Hàn Chính Vũ về nhà.
________________________