Rõ ràng đã không còn bồng bột nhiệt huyết của thời niên thiếu, nhưng vẫn bị trêu chọc đến cả người phát run.
Đột nhiên một tiếng rên rỉ như có như không vang lên đánh tan khung cảnh kiều diễm yên tĩnh lúc này, Bạch Vi Vi suy yếu thống khổ mà ai thán vài tiếng, cô bị đập đầu ngốc luôn rồi, cả người nơi nào cũng đau, mơ hồ ngẩng đầu, lại nhìn thấy Hàn Chính Vũ vẻ mặt âm trầm nhìn mình.
Khóe miệng Bạch Vi Vi run rẩy, thiếu chút nữa quên mất bản thân đang giả ngốc. Cô theo phản xạ mà bẹp miệng, vô cùng đáng thương nhìn Hàn Chính Vũ, sau đó trong mắt ngưng tụ hơi nước, nước mắt to như hạt đậu cứ như vậy mà rớt xuống.
"Ca ca, ô ô ô...... Ca ca, đau."
Hàn Chính Vũ nhìn vẻ mặt khờ dại của Bạch Vi Vi, cô vươn đôi tay trắng nõn như đứa trẻ muốn được ôm.
Rõ ràng cơ thể mang theo một cỗ dụ hoặc lòng người, lại như thiên sứ không rành sự đời, quả thực chính là những điều tốt nhất của ma quỷ kết hợp cùng thiên sứ.
Hàn Chính Vũ không thể khống chế mà tiến lên một bước, hắn điên rồi sao? Đây là ngươi kẻ thù giết mẹ cơ mà.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến Bạch Vi Vi đã hại chết mẹ hắn như thế nào, Hàn Chính Vũ hung tợn mà nhìn cô một cái:
"Phóng đãng."
Nói xong, anh liền xoay người bước nhanh ra ngoài, bóng lưng kia nhìn thế nào cũng có chút chật vật.
Mà Bạch Vi Vi trợn mắt há mồm, phóng đãng cái gì, cô phóng đãng cái gì a~?
Đầu óc cô không phải là tai nạn giao thông nên hỏng rồi sao?
Cô hiện tại là một đứa trẻ a!
【Phóng đãng a~】 câu nói ấy cứ như vậy mà vang vọng bên tai Bạch Vi Vi.
Bạch Vi Vi khẽ run, mới phát hiện thì ra là thanh âm của hệ thống.
Hệ thống vui sướng khi người gặp họa:
【Cô đây là muốn dùng sắc dụ khiến hắn tăng độ hảo cảm với cô? Tuy rằng muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ cũng tốt, nhưng cô lại không có điều kiện nha. Chậc chậc, nhìn xem dáng người gầy như cây đậu cô ve này của cô xem, cả làn da thô ráp, rồi cả đôi mắt híp mũi tẹt môi xấu xí . Con cóc... Ha hả ha hả.】
Bạch Vi Vi nghe được lời hệ thống nói, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Sau đó cô nhìn đến bản thân đang lõa thể nằm trên mặt đất, đầu óc oanh một tiếng nổ mạnh. Vừa rồi khi cô nhìn thấy Hàn Chính Vũ cái gì cũng không nghĩ, chỉ là diễn kịch theo thói quen, lập tức liền thay đổi thành bộ dạng mất trí.
Hiện tại xem ra cơ thể cô hoàn toàn... lộ hết. Cô vừa bị một người đàn ông, thấy hết.
Sắc mặt Bạch Vi Vi nháy mắt hồng rực, đôi tay gắt gao nắm lại, lần này quả là đáng xấu hổ a~. Cô hận không thể moi cặp mắt của Hàn Chính Vũ ra.
Cô từ khi nào lại bị người ngoài xem hết?
【 Đinh, độ hảo cảm của nam chủ: 1. Gì? Xem ra trên đời này có nam nhân thích ăn cóc a~. 】
Bạch Vi Vi nghiến răng nghiến lợi:
"Ta con mẹ nó đều bị xem hết, hy sinh lớn như vậy thế nhưng độ hảo cảm chỉ có 1?"
Hệ thống: 【...】
Tuy rằng ký chủ nói rất có lý, nhưng mà ký chủ có nhầm trọng điểm không vậy?
......
Hàn Chính Vũ cũng không có để Bạch Vi Vi tự sinh tự diệt, sau khi anh rời khỏi không lâu, liền có vài hầu gái lập tức chạy vào.
Nhóm hầu gái này đã được đào tạo từ trước, băng bó vết thương rồi mặc quần áo giúp Bạch Vi Vi.
Rất nhanh, Bạch Vi Vi được đưa tới bàn ăn chuẩn bị dùng bữa tối.
Sắc mặt Hàn Chính Vũ không có ý tứ chuyển biến tốt đẹp, khuôn mặt y hệt như cả nhà đều mất... Mà thật ra người thân duy nhất của anh không phải đã bị Bạch Vi Vi hại chết rồi sao? À, còn có người vợ bị mất trí nhớ không thể ly hôn là Bạch Vi Vi nữa.
Bạch Vi Vi nghĩ đến đây, khuôn mặt liền như bị nghẹn phải ruồi, cô cẩn thận nhìn Hàn Chính Vũ, đôi tay bất an mà vân vê góc váy:
"Ca ca..."
"Câm miệng."
Hàn Chính Vũ lạnh giọng nói.
Bạch Vi Vi bẹp bẹp miệng, nước mắt vừa đong đầy chưa kịp rơi thì đã nghe được lời nói lạnh nhạt của Hàn Chính Vũ:
"Dám khóc thì đừng ăn cơm."
____
LoBe: Aiza, định đăng từ hôm nọ mà nhà mất điện T_T