Editor Ochibi
Tiểu khả ái khó gặp lại lễ phép này, giọng nói còn ngọt, dáng vẻ giống như rất hiểu chuyện, nếu không cho cô nhìn cổ cầm bảo bối của hắn một tí?
Chỉ xem không sờ, ừ.
Chủ tiệm đỡ đầu tóc xoăn màu vàng, đôi mắt xoay chuyển sửa lại chủ ý.
Tuyệt đối không thừa nhận hắn đang khoe khoang trước mặt mỹ nhân, tuy rằng hắn lén lút quyết định, không được thì hắn sẽ đàn một khúc, khiến tiểu khả ái ngưỡng mộ.
Chủ tiệm mỹ thiếu niên nghĩ vậy thì tâm tình tốt rất nhiều, hắn giơ tay từ tủ ngầm lấy ra một hộp gỗ đặt trên quầy, mở ra lấy nhạc phổ cổ cầm.
…… Thừa dịp chủ tiệm lấy cầm phổ, Tiên Tảo Tảo đánh giá bốn phía, lúc này mới phát hiện hai hướng nam bắc của đại điện đều có vài căn phòng, các phòng đối hướng nhau, mỗi căn phòng đều có hai cửa sổ không lớn không nhỏ khắc hoa viên.
Trong phòng dường như có vài người đang ngồi.
Nhưng cũng không có tiếng đàn phát ra, thật ra hương trà theo cửa sổ bay ra ngoài, người bên trong cũng nhỏ giọng, tựa như sợ quấy nhiễu người khác.
Tiên Tảo Tảo nhìn chút thì hoàn hồn, chủ tiệm mỹ thiếu niên đang tiếp đón cô xem cầm phổ.
“Đó là nhạc phổ cổ cầm em muốn,” Chủ tiệm theo thói quen tính nói thêm một câu “Xem không hiểu thì đừng xem”.
Mà sau khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến sáng lên của Tiên Tảo Tảo, hắn cứng rắn khắc chế, mỹ thiếu niên cười tủm tỉm, cố tình chỉnh giọng ôn nhu hỏi: “Xem hiểu không?”
Bộ dáng rất cẩn thận, giống như sợ quấy nhiễu động vật nhỏ.
Có bệnh!
Lệ Đình chuyển qua bên cạnh Tiên Tảo Tảo, thuận tiện liếc mắt chủ tiệm một cái. Người sau bỗng cảm giác cả người chợt lạnh, sau đó bĩu môi thầm mắng một câu, còn ghé vào trên quầy nhìn Tiên Tảo Tảo.
Ai nha, tiểu khả ái này, thật đúng là xinh đẹp.
Thật muốn đàn một khúc《 Phượng Cầu Hoàng 》cho cô!
Tiên Tảo Tảo cảm giác được đối tượng công lược tới gần, theo thói quen uống nước trái cây trước, sau đó mới cầm lấy nhạc phổ cổ cầm khom lưng cùng hắn xem.
“Lệ ca ca, anh cũng phải uống nhiều nước nha!” Tiên Tảo Tảo giúp Lệ Đình mở bình nước ra, sau đó đưa cho đối phương, mãi đến khi thấy đối phương uống một ngụm, lúc này mới nghiêm túc xem nhạc phổ cổ cầm.
Đương nhiên, bản nhạc đặt ở giữa cô và Lệ Đình.
Lại lúc sau, cô lâm vào sự mỹ diệu của cầm phổ.
Chủ tiệm:…… Aiz, tiểu khả ái em cho hắn xem làm gì, hắn xem cũng có hiểu đâu!
Nhưng nhìn người nào đó thích thú xem cầm phổ, chủ tiệm vẫn nhẫn nại, hắn không lên tiếng nữa. Nói thế nào đây?
Hắn là không vừa mắt Lệ Đình, nhưng tiểu khả ái xem nghiêm túc như vậy, là người thích cổ cầm, hắn hiểu rất rõ tình yêu thương với cổ cầm.
Hắn luyến tiếc cắt ngang.
Tiếp theo còn có ánh mắt đề phòng của đại ma vương Lệ Đình, giống như là nếu hắn dám nói bậy, liền sẽ cho trợ lý cao lớn phía sau đánh hắn.
Chủ tiệm lựa chọn không cương, sợ sệt lui xuống.
Tiên Tảo Tảo xem hồi lâu mới xong, chủ tiệm không hổ là có tiền có nhân mạch, nhạc phổ cổ cầm không chỉ có một hai mà rất nhiều, cho nên tốn chút thời gian.
Thế nhưng xem xong cô ngứa tay muốn đánh đàn làm sao đây?
Tiên Tảo Tảo đáng thương vô cùng nhìn Lệ Đình, cô không chú ý tới phản ứng đầu tiên là tìm kiếm trợ giúp từ Lệ Đình.
Lệ Đình đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của vật nhỏ, trong lòng rất tuyệt trên mặt cũng rất ổn, hắn đạm thanh nói: “Tôi cũng muốn mua cầm.”
Chủ tiệm thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hắn bán cầm, nhưng chỉ bán cho người yêu cầm và sẽ chơi cầm!
“Cô ấy chơi cầm,” Lệ Đình chỉ chỉ Tiên Tảo Tảo, “Bán hay không?”
Sau một câu ẩn hàm ý hiếp bức, tóc vàng xoăn trên đầu chủ tiệm thiếu chút nữa dựng lên.
Hắn nhìn mắt Tiên Tảo Tảo mới áp lửa giận xuống, nhưng vẫn lẩm bẩm gì đó, sau đó trân trọng trở về phòng làm việc, lấy một cây cổ cầm ra.