Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————
Chung Hàm đem cái túi mở ra, thấy được đồ ăn cùng mảnh sứ nhỏ bên trong.
Hắn quay đầu lại liếc nhìn Vân Phiếm Phiếm một cái.
Cô đưa lưng về phía mình, cái chăn đắp ở trêи người cũng khó có thể che hết được thân hình yểu điệu của cô.
Ngón tay Chung Hàm nhẹ gõ ở trêи mặt bàn hai cái, như đang suy xét cái gì đó.
Cuối cùng, hắn cầm theo bát mì rời khỏi phòng, đem chúng đổ hết vào trong thùng rác.
Vân Phiếm Phiếm ngủ một giấc rồi tự nhiên tỉnh, giường ở đây thật mềm mại, tuy rằng không thoải mái bằng ở trong nước, thế nhưng với thân thể hiện tại này của cô hẳn là không thể tiếp tục ngủ ở trong nước được, đây là điểm duy nhất mà cô cảm thấy tiếc nuối.
Xích sắt trêи mắt cá chân tựa hồ đã thấm được nhiệt độ của cô. Lúc ngủ, mắt cá chân dựa gần giường bị xích sắt cộm vào, tạo thành một vết hằn đỏ ửng.
Cô đi xuống giường, vào buồng vệ sinh, cân nhắc một chút rồi mới bắt đầu rửa mặt.
Tối hôm qua không có ăn cơm, hiện tại cô đã đói tới sắp xỉu rồi.
Sau khi rửa mặt xong, cô liền đi về phía cửa, lúc tới cửa thì dây xích sắt đã bị căng tới thẳng tắp, không thể tiến thêm được bước nào. Cô tính thử vặn vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa thế mà không khóa.
Nhưng làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, Chung Hàm sẽ đứng ngoài hành lang.
Hắn mặc một thân tây trang màu đen, quần tây cũng màu đen đem đôi chân thon dài của hắn gắt gao bọc lấy.
Hắn nâng tay trái lên, dừng ở trêи chỗ cà vạt.
Thời điểm nhìn thấy cô, môi Chung Hàm nhấp thành một đường thẳng tắp.
“Đi vào.”
Vân Phiếm Phiếm nói xin lỗi: “Tuy rằng em cũng muốn đi vào, nhưng mà thật sự là hết cách rồi. Hôm qua anh nói để em ở chỗ này với anh, hiện tại em sợ là em sắp chết đói rồi, chết rồi thì ở lại với anh thế nào?”
Chung Hàm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người lớn gan như vậy.
Bị bắt cóc không sợ hãi còn chưa tính, muốn ăn cơm lại còn lòng vòng một hồi lâu như vậy, còn lấy hắn làm cái cớ nữa chứ.
Hắn vươn tay, dùng ngón tay khều khều cằm cô.
Cằm của cô thật gầy, một chút thịt cũng không có, xúc cảm cũng không tốt lắm, Chung Hàm khều được một lúc liền thu tay lại.
“Muốn ăn cơm?”
Vân Phiếm Phiếm gật đầu.
Chung Hàm cũng gật gật đầu, nói tiếp: “Vậy cùng anh đổi, em giúp anh thắt cà vạt, anh cho em ăn cơm.”
Vân Phiếm Phiếm nhìn cái cà vạt kia, phát hiện trong trí nhớ của Lâm Tư Nhan căn bản là không hề có kí ức về cách thắt cà vạt. Nói cách khác, cô cũng sẽ không biết thắt, nhưng trong trí nhớ có từng nhìn qua nam nhân thắt cà vạt rồi, Vân Phiếm Phiếm cũng có thể học theo được.
Cô duỗi tay, giống như đang mô phỏng lại động tác mà thắt cà vạt cho hắn.
Chung Hàm thấy bộ dáng ân cần lấy lòng của cô, ý vị thâm trường nhìn kỹ thêm một chút, sau đó xoay người đi về phía phòng bếp.
Hai phút sau, trêи tay hắn xuất hiện một túi bánh mì cùng hộp sữa bò.
Vân Phiếm Phiếm trừng lớn mắt, giật mình nói: “Đây là cơm của em?”
Chung Hàm nhướng mày: “Không muốn?”
Vân Phiếm Phiếm há miệng thở dốc, đem đồ vật nhận lấy.
Chung Hàm đối với vẻ ngoan ngoãn của cô hết sức vừa lòng, hắn sờ sờ tóc cô tượng trưng vài cái, ngữ khí trở nên ôn hòa, tựa như người chồng đang dặn dò cô vợ nhỏ trước khi ra cửa vậy: “Buổi trưa anh sẽ về, em ở nhà chờ tôi?”
Mí mắt Vân Phiếm Phiếm giật giật, cô trả lời: “Vâng.”
Màu đen trêи vòng tay lập tức tiêu tán đi hơn nửa.
Cô liền được một tấc mà tiến thêm một thước, kéo kéo lấy áo của Chung Hàm. Chung Hàm cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn kia, không nói gì. Vân Phiếm Phiếm vội vàng nói: “Có thể thuận tiện mua cho em mấy quyển sách được không? Em ở đây chán lắm.”
Rất nhàm chán, nhưng lại không có ý định rời khỏi.
Chung Hàm không nói gì, xem như là đồng ý.