Editor: Hựu Ngạn
Từ trong nhà bước ra, Lâm Thư Dung một tay kéo Thanh Nhược, một tay cầm di động gọi điện thoại cho mẹ Lâm.
"Mẹ."
"Ơ, Tiểu Dung, con tan học rồi sao?"
Lâm Thư Dung nhìn trời có chút sương mù cười cười, thanh âm vừa nhu thuận lại dịu dàng "Mẹ, con đi ra ngoài một đoạn thời gian.”
Mẹ Lâm vốn đang bận rộn trong phòng bếp, hiện tại hơn năm giờ, đã có người đến ăn cơm. Bà nghe thấy hắn nói thế thì vội vàng từ phòng bếp chạy ra ngoài, dù biết rõ sẽ không nhìn thấy hắn, nhưng vẫn sốt ruột quan sát xung quanh "Thư Dung, con muốn đi đâu nha, con còn phải đi học, đừng đi lung tung. Con đang ở đâu? Mau trở về..."
Lâm Thư Dung cười khẽ cắt ngang lời bà "Mẹ, con mới hai mươi tuổi, không muốn sống một cuộc đời như thế này mãi. Con chỉ là thiếu hai ngón tay, cũng không phải bị cắt đi cả bàn tay, con trai của mẹ còn chưa phải là một kẻ phế bỏ đâu. Để cho con đi ra ngoài, đến lúc đói tới mức không có cơm ăn thì con sẽ tự mình trở về.”
Mẹ Lâm bị một câu của hắn nói ra nước mắt, đối với bà con trai luôn tuyệt nhất, còn lâu mới là người tàn tật. Sau khi Lâm Thư Dung bị tai nạn ô tô, phải nằm viện mất một đoạn thời gian, suốt nửa tháng không mở miệng nói qua một chữ nào, khi đó hắn rõ ràng là không muốn sống nữa. Cha mẹ Lâm và họ hàng trong nhà ngày ngày đến thăm, những lời có thể khuyên can đều đã nói hết, nhưng vẫn không có tiến triển gì. Cuối cùng mẹ Lâm khóc không ra nước mắt, cha Lâm nhỏ giọng than thở nói nếu còn để mẹ con khóc nữa mắt cũng sẽ hỏng mất, lúc này Lâm Thư Dung mới mở miệng nói chuyện.
Mẹ Lâm kìm nén tiếng nức nở, lau nước mắt "Con đi đâu vậy? Con lúc này đang ở đâu? Cho dù muốn ra ngoài cũng phải mang theo chút tiền, trên người con không có tiền, tới trước cửa hàng đi, mẹ sẽ đưa tiền cho.”
Lâm Thư Dung thở nhẹ ra một hơi trong không khí lạnh lẽo "Không cần đâu, mẹ giữ lại tiết kiệm đi. Lúc nào đến nơi con sẽ gọi lại, mẹ nói với cha một câu là con đang rất tốt. Đừng lo, con không sao.”
"Bây giờ đã là bữa tối, con có ăn cơm không? Tiểu Sở đâu?”
Lâm Thư Dung nghiêng đầu nhìn Thanh Nhược, cô cũng quay lại nhìn hắn. Lâm Thư Dung mang theo chút ý cười mở miệng "Con dâu của mẹ đang ở bên cạnh con. Đến nơi con sẽ lại gọi cho mẹ, mẹ đừng bận tâm, con còn có thể đem chính mình chết đói hay sao.”
" Con dập máy đây."
Lâm Thư Dung cúp điện thoại, bàn tay lật chiếc di động cũ kỹ của mình nhìn một chút, sau đó tắt nguồn, rút thẻ sim ra, trực tiếp đi tới thùng rác ném vào.
Hắn đứng ở ven đường bắt taxi "Đi thôi, trước tiên đi mua vé máy bay ngày mai, sau đó lại ăn cơm.”
Thanh Nhược tiến tới bên cạnh hắn, Lâm Thư Dung đưa thẻ điện thoại cho cô, Thanh Nhược vươn tay nhận lấy, "Di động của anh không cần à?”
Lâm Thư Dung đang đứng nghiêng đầu nhìn xe "Cần điện thoại làm gì, anh không phải đang ở trước mắt đây sao?”
Thanh Nhược cười cười đem thẻ sim của hắn bỏ vào trong túi.
Bọn họ ra ngoài bằng một cửa khác của tiểu khu, ngồi trên xe đi ngang qua ngã tư tiệm cơm, Lâm Thư Dung dựa vào ghế ngoái đầu nhìn, trước cửa hàng có một bóng dáng mơ hồ, hình như là mẹ Lâm đang đứng chờ ở chỗ ra vào.
Hai người đi đến điểm bán vé máy bay, Lâm Thư Dung đưa ra hai chứng minh thư và thẻ ngân hàng "Tới Thượng Hải vào ngày mai, hai người.”
"Hạng phổ thông hay hạng thương gia?"
Lâm Thư Dung quay đầu lại nhìn cô, vừa định mở miệng hỏi, Thanh Nhược đã trả lời trước "Hai vé hạng phổ thông, cám ơn.”
Sau khi mua xong vé máy bay xong thì chuẩn bị đi ăn cơm, lúc ra cửa Thanh Nhược kéo kéo áo khoác của hắn nói: "Đi có vài giờ, giá của hạng thương gia lại tăng gấp đôi, anh có phải ngốc không?”
Lâm Thư Dung cầm tay cô bước về phía trước "Anh chỉ muốn mua cho em.”
Thanh Nhược hừ hừ hơi giận dỗi "Vậy anh định không ngồi cùng em sao?”
Hắn cố ý trêu đùa lặp lại lời lúc nãy của cô "Em không phải nói chỉ mấy tiếng đồng hồ thôi sao.”
Ăn cơm tối xong, cả hai lại tới trường Lâm Thư Dung học một chuyến, bởi vì lúc trước Thanh Nhược vội vàng đến tìm Lâm Thư Dung nên đã trực tiếp đem hành lý cất giữ ở đó.
Lâm Thư Dung khó có được lúc cứng họng "Ngày hôm qua sao em không nói?”
Thanh Nhược nhún nhún vai "Lại không vội vàng dùng.”
Sau khi hai người lấy đồ xong, trực tiếp đi thuê một phòng khách sạn. Lần này Lâm Thư Dung dẫn cô tới một khách sạn cao tầng sang trọng, so với nhà nghỉ tối hôm qua thì chu đáo hơn rất nhiều, vừa bước vào liền có thể cảm giác được hơi ấm phát ra từ hệ thống sưởi. Thanh Nhược hớn hở cầm thẻ phòng đi trước mở cửa, sau đó vui vẻ chạy vào, thả mình lên chiếc giường lớn mềm mại.
Lâm Thư Dung xách đồ của cô đi theo phía sau, sau khi vào phòng thì đóng cửa lại, đặt vali cạnh tường, lấy ba lô trên vai xuống để ở một bên ghế.
Thanh Nhược bước tới lấy laptop từ trong vali ra, đi qua đặt lên bàn vừa cắm sạc vừa hỏi hắn "Vừa rồi người đẹp ở quầy lễ tân nói mật khẩu WIFI là bao nhiêu?”
Lâm Thư Dung đem mật mã nói cho cô biết, ở trong phòng kiểm tra xung quanh một hồi rồi mới trở lại trên giường ngồi xuống, cầm điều khiển từ xa bật TV.
Thanh Nhược cắm sạc vào ổ điện trên bàn, kéo dài dây ra, ôm laptop ngồi xuống bên cạnh Lâm Thư Dung, mè nheo chọc chọc vào thắt lưng hắn "Đừng xem TV nữa, chúng xem phim đi.”
Lâm Thư Dung giơ tay lên tắt TV, điều khiển từ xa ném sang một bên, cúi đầu nhìn cô "Muốn xem cái gì?”
Thanh Nhược đang lên mạng tìm phim "Anh muốn xem gì?”
"Em chọn đi."
Kết quả Thanh Nhược tìm nửa ngày vẫn không hài lòng, cuối cùng cô mở ra video thi đấu Liên Minh Huyền Thoại, quay đầu nhướng mày, đôi mắt trong suốt lại sáng ngời nhìn hắn "Xem cái này nha?”
Lâm Thư Dung cười gật đầu.
Trên màn hình là clip vòng bảng của S5, trước khi trận đấu xảy ra người dẫn chương trình xuất hiện nói một đống lời vô nghĩa.
Thanh Nhược vừa theo dõi được hai phút đồng hồ đã ấn tạm dừng, cô đặt laptop sang một bên rồi đứng lên "Chúng ta dựa vào giường nằm xem đi.”
Lâm Thư Dung gật gật đầu.
Giường trong khách sạn này khá là lớn, dù có hai giường nhưng mỗi giường đều có thể chứa đủ hai người, đại khái là bởi vì giường quá to, cho nên chỗ trống ở giữa rất nhỏ.
Hai người hiện đang ngồi trên chiếc giường đặt gần cửa sổ, cũng chuẩn bị nằm ở đây luôn. Thanh Nhược cầm hai cái gối dựng thẳng lên, cô cởi giày chui vào bên trong, Lâm Thư Dung ôm máy tính cũng nằm xuống nhưng nghiêng chân ra bên ngoài, đặt một tay khoác lên vai cô.
Trong phòng có hệ thống sưởi ấm, cả hai đều cởi áo ngoài, tuy rằng không lạnh, nhưng Thanh Nhược vẫn cẩn thận kéo chăn đắp lên đùi của mình và Lâm Thư Dung.
Lâm Thư Dung ôm lấy máy tính đè lên chăn bông.
Lượt trận vòng bảng, hai team đối đầu với nhau lần lượt là: 'Lôi Thần' và một chiến đội đến từ Australia.
'Lôi Thần' đã liên tiếp hai mùa giành được chức vô địch toàn cầu, mà Australia từ trước đến nay luôn yếu thế trong các trò chơi eSports*.
[*eSports: thể thao điện tử]
Trước khi bắt đầu thì cư dân mạng đã thi nhau đoán kết quả, phía dưới màn hình hiển thị một thanh ngang có hai màu màu đỏ và xanh. Màu đỏ chính là ủng hộ "Lôi Thần" thắng, gần như chiếm trọn đường thẳng, còn màu xanh lam chỉ chiếm có một góc nhỏ, chiếm 9%, đoán chừng là do người dân Australia liều mạng vote mới có được.
Trận đấu mới diễn ra được năm phút, sau một đợt giao tranh tổ đội, Lôi Thần thành công hạ gục hai người team đối thủ, tất cả số liệu đều đang dẫn đầu.
Toàn trường quay vang lên âm thanh reo hò hoan hô.
Thanh Nhược nghiêng đầu hỏi người bên cạnh "Lôi Thần thật sự mạnh như vậy sao?”
Trong số năm người hiện đang chơi cho Lôi Thần, có bốn người từng là thành viên của S3, chỉ có một người phụ trợ là năm nay mới đổi.
Lâm Thư Dung gật gật đầu, giọng điệu thờ ơ "Xác thực rất mạnh.”
Thanh Nhược nhìn sườn mặt của hắn tiếp tục hỏi "So với Tia Chớp thì sao? Không phải là Tia Chớp bây giờ, mà là Tia Chớp vào thời điểm S3? ”
Lâm Thư Dung quay đầu lại nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, video vẫn đang phát nhưng không còn ai để ý đến giọng nói hưng phấn của người dẫn chương trình nữa.
Thanh Nhược rất nghiêm túc, ánh mắt của cô luôn là như vậy, chăm chú lại hoàn toàn tin tưởng mà nhìn anh, dường như trên thế giới này chỉ còn lại một người duy nhất đáng để cô chú ý quan tâm.
Lâm Thư Dung mỉm cười, cánh tay đang ôm bả vai cô khẽ đẩy một cái, ý bảo cô quay đầu lại tiếp tục xem clip, nhẹ giọng mở miệng: "Thời điểm S3, Tia Chớp là hắc mã*, trước khi trận đấu bắt đầu, Lôi Thần đã ký hợp đồng phát ngôn với một công ty, nếu quán quân cuối cùng là Tia Chớp, không chỉ Lôi Thần tổn thất nghiêm trọng mà ngay cả doanh số sản phẩm mới nghiên cứu và phát triển của công ty kia cũng sẽ bị kéo xuống rất thảm.”
[*hắc mã: ở câu này đại ý là không ai lường trước được thực lực]
"Tai nạn năm đó của anh, tám chín phần là do bọn họ liên thủ làm. Còn có,... chắc là người nào trong đội đã nhận tiền, hôm ấy tuy rằng anh uống chút rượu, nhưng không say đến mức tự mình chạy loạn vào trong hẻm nhỏ tối đen. Sau khi tỉnh dậy anh cố nhớ lại mọi chuyện nhưng rất mơ hồ, bác sĩ bảo anh bị suy nhược thần kinh. Tai nạn xe cộ không đáng ngại nhưng quan trọng nhất là bọn họ đã hủy đi bàn tay phải để anh không cách nào tiếp tục thi đấu. Vết thương trên trán lúc đầu chỉ là trầy xước, nhưng do không được sát trùng kịp thời nên cuối cùng mới hình thành sẹo, suy nhược thần kinh cũng không phải do tai nạn xe hơi mà là do có ai đó đã hạ một lượng lớn thuốc tâm thần vào trong ly rượu của anh. Thời điểm anh có lại ý thức thì đã được đưa về Tấn Thành, đang nằm trong phòng bệnh, trận đấu chung kết đã sớm kết thúc, Tia Chớp thua đến thảm hại, lúc ấy dù nói gì thì mọi thứ cũng đều trở nên vô nghĩa."
Thanh Nhược một tay chậm rãi duỗi ra, vòng qua eo hắn, tay còn lại với tới muốn tắt máy tính.
Lâm Thư Dung ôm cô, đẩy laptop ra xa một chút, "Không có việc gì, nếu như muốn đi con đường này thì trước sau gì cũng phải đối mặt với những điều đó. Anh vẫn luôn do dự có nên nói cho em biết hay không, là không muốn dọa em sợ hãi, cho dù là eSports, thì cái vòng tròn này cũng chưa chắc đã sạch sẽ.”
Thanh Nhược gối đầu lên ngực hắn, vươn tay ra nắm chặt tay phải của hắn "Anh có hận em vì đã lôi kéo anh trở về?”
Lâm Thư Dung lắc đầu "Anh cho em xem một thứ..." Hắn mím môi nói tiếp "Nhưng em không được phép cười nhạo anh.”
Thanh Nhược ngẩng đầu "Em làm sao có thể chê cười anh được.”
Lâm Thư Dung đặt máy tính từ trên đùi xuống, đi tới chiếc ghế cạnh cửa cầm balo của mình, từ bên trong lấy ra một cuốn sổ ghi chép thật dày.
Quyển sổ này là thứ cuối cùng hắn đã cầm lấy và bỏ vào balo trước khi rời nhà vào ngày hôm nay.
Trên má Lâm Thư Dung có chút ửng hồng, thấy vậy Thanh Nhược càng thêm tò mò, cô chớp chớp ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào tay hắn, nhưng không nói gì.
Hắn tiến lại gần, Thanh Nhược ấn tạm dừng đoạn video trên laptop, đặt nó sang bên cạnh.
Lâm Thư Dung ngồi xuống, sau đó đưa cuốn sổ cho cô "Trong đây là những ghi chép trong hai năm qua của anh.”
Bút ký! Thanh Nhược kinh ngạc nhìn hắn một cái, quyển sổ này thật sự rất dày, nhìn qua liền biết là thường xuyên được lật qua lật lại.
Thật đúng là bút ký nha.
Thanh Nhược mở ra xem, chữ viết có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng đẹp tí nào.
Đầu tiên là những ghi chú về phiên bản cũ của Liên Minh Huyền Thoại, phiên bản cập nhật đầu tiên là từ sau S3.
Sau đó là những điều chỉnh và thay đổi lớn của trò chơi.
Tiếp theo là ghi chép về bản đồ, Buff, quái vật, trang bị và những thay đổi sau khi được điều chỉnh của mỗi tướng.
Cái này có lẽ còn chi tiết hơn bảng công bố chính thức của công ty phát hành game.
Thanh Nhược từ từ lật về phía sau, hừm, chữ viết ngày càng tiến bộ, gọn gàng hơn trước một chút.
Đối với những tướng mới, Lâm Thư Dung đều nghiên cứu rõ ràng tính năng, điểm mạnh và điểm yếu, sắp xếp tổ đội như thế nào thì sẽ tối đa hóa được hiệu quả của nó.
Đây là bút ký ghi chép của Lâm Thư Dung nha.
Thanh Nhược nhìn đến nước mắt đều rơi muốn xuống, cô nghiêng đầu lấy tay áo lau đi, không muốn làm bẩn quyển sổ ghi chép, cô có chút luyến tiếc.
Lâm Thư Dung mỉm cười ôm cô vào lòng "Em khóc cái gì chứ? Không buồn cười sao?”
Thanh Nhược lắc đầu, không nói gì, chính là nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Lâm Thư Dung rút khăn giấy lau cho cô, từ trong túi lấy ra thẻ ngân hàng, đặt ở giữa cuốn sổ "Trong thẻ này, là tiền anh kiếm được trong hai năm qua, mặc dù không nhiều, nhưng cũng không phải là quá ít, trước kia chưa từng động vào, sau khi em đến mới dùng, về sau đều là của em. Tương lai mặc kệ anh kiếm được bao nhiêu tiền, đều sẽ đưa cho em hết. ”
Thanh Nhược cầm tờ giấy lau nước mắt, ánh mắt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn hắn "Anh kiếm tiền bằng cách nào?”
Lâm Thư Dung cười tà khí, biểu tình thực tự nhiên nói "Biết vì sao mấy người ở tiệm net kia tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy anh không? Mỗi lần anh trốn học đều đến đó lên mạng, dù sao cũng không cần trả tiền, liền ngồi cả ngày viết bản thảo, hiện tại những tài liệu chi tiết về các vị tướng, hướng dẫn cách đánh,... hơn 80% bài có lượt truy cập nhiều nhất đều là do anh viết.”
"Anh còn viết đủ loại kịch bản võ thuật khác nhau." Lâm Thư Dung đến gần, chớp chớp mắt cùng Thanh Nhược nói xong câu này liền cúi người xuống hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Thanh Nhược cười khúc khích, lúc sau lại khóc càng thương tâm hơn.
Lần này Lâm Thư Dung thật sự nóng nảy, đứng cũng không yên, ngồi cũng không được, duỗi tay ra ôm lấy cô, dưới chân động tác như đứng tấn "Em đừng khóc, em khóc làm cho đầu của anh đều muốn nổ tung.”
Thanh Nhược ôm hắn, nước mắt nước mũi đều cọ tèm lem vào cổ hắn "Lâm Thư Dung, đồ khốn nạn, anh có biết mình khiến người khác đau lòng như thế nào không?”
Lâm Thư Dung nghiêng đầu hôn cô, không nói được một lời, từng chút từng chút hôn đi nước mắt đang rơi xuống của cô "Về sau sẽ không để em phải đau lòng, chỉ có anh đau lòng em, đừng khóc. ”
**
Khoét một lỗ hổng trong trái tim tôi
Em mới cam nguyện.
Em có biết em khiến tôi đau lòng bao nhiêu hay không?
- - [Hộp đen]