Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit + Beta: LoBe
____
Tô Dao dùng sức giãy giụa, nhưng do hiệu quả của thuốc cô chỉ có thể nằm dưới chân Lật Manh. Giống như một con rùa đen bị úp ngược mà không thể xoay mình.
Đôi mắt xinh đẹp của Lật Manh chớp chớp, tươi cười càng thêm ngọt ngào. Cô nhìn những ngón tay trắng nõn thon dài của mình, sau đó nắm chặt. Thời điểm cú đấm chuẩn bị rơi xuống người Tô Dao, cửa xe phía sau đột ngột bị kéo ra.
"Tiểu Manh?"
Một giọng nói lười biếng thanh lãnh vang lên sau lưng cô. Thanh âm quen thuộc này làm thân thể Lật Manh cứng đờ.
Vị diện này hình tượng của cô là một bình hoa thời tận thế, một công chúa yếu đuối mảnh mai. Nếu bây giờ có người thấy cô bạo lực như này, không phải OOC sao? Muốn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, cô không thể bị bại lộ thân phận được. Lật Manh mím môi, bản thân là người mới của hệ thống xuyên qua. Vì vậy đối với nhiệm vụ gian nan là giữ nguyên thiết lập nhân vật, cô thường xuyên cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lật Manh vững vàng thả nhẹ hô hấp, nhanh chóng đem chân từ trên bụng Tô Dao dời đi, sau đó vội vàng mà quay đầu lại phía sau. Cửa xe màu đen mở ra, một bàn tay trắng nõn tinh xảo đặt trên tay nắm cửa. Tầm mắt của cô dừng lại ở bàn tay ấy. Khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, ẩn hiện dưới mu bàn tay là những đường gân mờ mờ màu xanh nhạt. Ngón tay áp út có đeo một chiếc nhẫn rẻ tiền đơn giản màu xám. Đem tới cho người nhìn một cảm giác vừa hoàn mỹ vừa tùy ý.
Lật Manh nhìn lên dọc theo cánh tay ấy, liền thấy thiếu niên bên ngoài xe, thân thể hơi nghiêng về phía trước. Anh đeo một cái khẩu trang màu đen, tóc mái hỗn loạn trong gió cát. Đôi mắt đen bình tĩnh lạnh lùng lại mang theo sự ôn nhu, cười như không cười nhìn cô.
Lật Manh lập tức ngồi lên ghế, quy quy củ củ đưa tay đặt lên đầu gối. Cô lộ ra nụ cười ngại ngùng
"Cố Nặc, anh đã trở lại rồi."
Cô nhìn thoáng qua Tô Dao ở dưới chân. Aiza, không kịp để hủy thi diệt tích rồi. Lạt Manh cau mày, buồn rầu trầm mặc tìm lý do giải thích. Nhưng trong lúc cô phát ngốc, Cố Nặc lại hoàn toàn không hỏi gì cả, mà đạm nhiên quay đầu lại phía sau, âm thanh rõ ràng hữu lực truyền ra qua lớp khẩu trang.
"Đem người kéo xuống dưới."
Đi theo phía sau Cố Nặc là các thành viên của đoàn đội, mà chủ của đoàn đội chính là Cố Nặc. Có mấy người chần chờ, ai cũng biết người bị kéo xuống dưới là ai. Có người nhịn không được cầu tình:
"Tô Dao dù thế nào đi nữa thì cũng là thành viên của nhóm ta."
Cố Nặc lười biếng dựa vào cửa xe, anh chậm rãi duỗi tay tháo khẩu trang, gương mặt trắng nõn tinh tế lộ ra trước mặt mọi người. Gương mặt thiếu niên cực phẩm, môi mỏng, con ngươi thâm thúy, sâu thẳm. Anh khẽ nhướn mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Thành viên? Khi dễ người của tôi, với tôi mà nói đó chính là phản đồ."
Mọi người ngay lập tức trầm mặc. Bao gồm cả bình *Lật Manh* hoa. Nhìn Tô Dao bẩn thỉu, thống khổ đau đớn lăn lộn trong xe. Sau đó nhìn sang người ngồi trên ghế, quần áo sạch sẽ, vẻ mặt vô tội. Oh, có mắt mù cũng nhận ra đây chính là bênh vực người mình. Quả thực làm người khác không còn gì để nói.
Nhưng năng lực của Cố Nặc cực cao, bao gồm bối cảnh và tiền bạc, đều là lý do khiến người khác không thể không thuần phục. Lập tức có người xông tới tỏ lòng trung thành. Đem Tô Dao còn đang cuộn tròn kêu rên kéo khỏi xe.
Tô Dao lập tức hoảng sợ nắm chặt cửa xe, nếu bị bỏ lại thì chắc chắn cô ta sẽ không thể sống nổi. Cô ta gào lên:
"Cố Nặc, tôi không có khi dễ cô ấy, là Lạt Manh ghen ghét tôi câu dẫn anh, cho nên mới hãm hại tôi."
Vốn dĩ Cố Nặc đang lên xe, nghe câu nói ấy động tác liền dừng lại. Tô Dao cho rằng đã khiến anh chú ý. Lại nhìn thấy thiếu niên khẽ câu môi, lộ ra nụ cười sung sướng. Ánh mắt liền dịu lại, gương mặt thanh tú hàm chứa ôn nhu nhìn về phía Lật Manh.
Lật Manh bị anh nhìn liền nghĩ OOC rồi. Lại nghe thấy giọng nói lười nhác mang theo ý cười không dễ phát hiện:
"Chuyện này anh phải giải thích một chút, anh vẫn còn trong sạch."
___
LoBe: Vâng vâng, anh trong sạch nhất == Cho người ta xuống đài mà cũng nhét cẩu lương cho tui nữaaaaa